Ngày giỗ ông nội, cả họ nhà chồng tôi quần quần trong nhà tổ ở làng quê. Mâm yên tĩnh ngút hương hương, tiếng nói cười sảng khoái, nhưng tôi, Hương, 32 tuổi, lại đứng co ro ở góc sân, làm ơn nặng bồiu. Tôi đi làm về giảm bớt xe hơn hai tiếng ồn trên đường từ thành phố về. Bộ công sở chưa đáp ứng được, tôi đã là cô Lan, chị dâu cả, cường té vỗ ngay trước mặt cả họ.

“Hương, cô làm dâu mà thế à?” cô Lan chỉ tay, giọng sắc như dao. “Ngày giỗ ông mà đi làm về hiện tại, để cả nhà chờ? Cô coi nhà chồng ra gì? Đã không biết nấu nướng, giờ còn không biết giờ giấc!”
Cả sân im phương phắc. Mẹ chồng tôi, bà Tâm, ngồi trên mây, mím mày nhưng không nói gì. Các cô chú trong họ xì xào, vài ánh mắt lườm tôi đầy khó chịu. Tôi cúi đầu, cố gắng giải thích: ” chào xin lỗi, công cháu có việc đột xuất, cháu đã cố gắng về sớm nhưng…”
“Đừng rảnh rỗi!” cô Lan cắt lời, giọng càng gay gắt. “Cô lấy thằng Long mà cứ bám lấy công việc, không lo cho gia đình. Coi chừng nó chán, không bỏ cô đi!”
Tim tôi nhọn lên. Tôi mịn hát Long, chồng tôi, đang đứng gần bàn thờ. Anh im lặng, ánh mắt lảng tránh. Sáu năm hôn nhân, tôi quen với công việc anh ít tiếng vang hơn khi tôi được nhà chồng chỉ trích. Nhưng hôm nay, sự im lặng của anh làm tôi đau hơn cả lời nói của cô Lan. Tôi ánh mắt, định quay đi để tránh thêm rối.
nhẹ nhàng, Long bước tới, giọng trầm nhưng vang rõ: “Cô Lan, cô dừng lại đi.”
Cả họ ngơ ngác. Long văn hiền lành, ít nói, chưa bảo giờ đối đầu với ai trong nhà. Cô Lan phấn người, ngựa giọng giọng: “Long, cô đang dạy dỗ vợ mày, mày xen vào làm gì?”
Long không trả lời ngay. Anh lấy từ trong túi áo một chiếc điện thoại cũ, màn hình bị nứt, đặt lên bàn thờ. “Cô Lan, cả nhà nghe đây,” anh nói, giọng chạy nhưng hiển thị. “Chiếc điện thoại này là của bố. Bố đã dùng nó để nhắn tin cho con, trước khi bố mất.”
Cả sân vận động tĩnh lặng. Mẹ chồng tôi bật dậy, mắt đỏ hoe. “Long, con nói gì vậy?” bà hỏi, giọng lạc đi. Tiếp tục, ánh mắt hướng về tôi, đầy yêu thương và đau đớn: “Hương đi làm về hôm nay, vì cô ấy đang cố giữ công ty không phá sản. Cô ấy làm việc đến kiệt sức, không phải vì bản thân, mà vì muốn trả nợ cho bố – món nợ mà cả nhà ai không biết.”
Tôi êm dịu, nước mắt gợi ra. Long quay hát cả họ, giọng nguyền lại: “Hồi bố còn sống, bố vay 500 triệu để chữa bệnh, nhưng không qua khỏi. Bố nhắn tin cho con, con đừng nói với mẹ hay cả nhà, đứng vì bố sợ mọi người lo lắng. Hương biết câu chuyện, có âm thanh ngâm món nợ đó. Cô ấy ngày làm việc ngay, thậm chí bán cả đám cưới, để nợ cho bố, để giữ danh dự cho gia đình này.”
Mẹ chồng tôi ôm mặt, kêu to. Cô Lan đứng trước, lỗ gắn bắp không thành công. Cả họ nhìn tôi, ánh mắt đầy ân hận. Long bước đến, nắm tay tôi, giọng dịu dàng: “Hương, anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng một mình. Từ nay, anh sẽ không để em cô đơn nữa.”
Tôi ôm lấy Long, nước mắt hòa với nụ cười. Cả họ yên tĩnh trả đầu, không ai nhìn tôi nữa. Ngày giỗ năm ấy, không chỉ là ngày tưởng nhớ ông nội, mà còn là ngày cả gia đình chồng tôi nhận ra, tôi đã hy sinh nhiều hơn những gì họ từng nghĩ.
Từ đó, cô Lan không còn yên tôi, mẹ chồng trở nên dịu dàng, và Long luôn nắm tay tôi trong mỗi mâm cơm gia đình. Bí mật của chiếc điện thoại cũ đã thay đổi tất cả, chúng tôi lại gần nhau hơn, như một màu sắc được phép giữa những nước mắt.