Về nhà sau ca trực muộn, vợ bàng hoàng thấy chồng ô/m bồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả hê

 

Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhưng không gian im ắng lạ thường. Cô vừa kết thúc ca trực muộn tại bệnh viện, mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ nụ cười. Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới, và cô đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho chồng – một chiếc đồng hồ khắc tên hai người. Nhưng sự im lặng trong ngôi nhà khiến cô khựng lại. Không tiếng tivi, không tiếng chồng gọi từ phòng bếp, chỉ có một linh cảm kỳ lạ len lỏi trong lòng.

Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác, và bước nhẹ lên cầu thang. Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn vàng hắt ra yếu ớt. Lan đẩy cửa, và cảnh tượng trước mắt khiến tim cô như ngừng đập. Chồng cô, Nam, đang nằm trên giường, ôm chặt một người phụ nữ lạ. Cả hai ngủ say, chẳng hay biết gì. Chiếc chăn mỏng trượt xuống, để lộ bờ vai trần của cô ta. Hơi thở đều đặn, họ trông như đôi tình nhân đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Lan đứng sững, tay nắm chặt khung cửa. Cơn giận dữ bùng lên, nhưng lạ thay, cô không hét, không khóc. Một sự bình tĩnh lạnh lùng chiếm lấy cô. Cô quay người, bước xuống bếp, lấy một chiếc ghế gỗ, rồi mang lên phòng. Cô đặt ghế ngay cạnh giường, đối diện hai người đang say ngủ. Lặng lẽ, cô ngồi xuống, khoanh tay, mắt không rời họ. Trong đầu cô, những kỷ niệm mười năm qua hiện lên – những ngày yêu nhau nồng nhiệt, những khó khăn cùng vượt qua, và cả những lần cô bỏ qua dấu hiệu lạ lùng từ Nam.

Thời gian trôi chậm chạp. Lan ngồi đó, như một bức tượng, chờ đợi. Cô không muốn đánh thức họ ngay. Cô muốn họ tự tỉnh dậy, tự đối mặt với cô. Trong lòng, cô đã vạch ra một kế hoạch. Không phải để trả thù, mà để dạy cho Nam một bài học mà anh ta sẽ không bao giờ quên.

Gần một tiếng sau, Nam cựa mình. Anh mở mắt, mơ màng, rồi giật mình khi thấy Lan ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh như dao. “Lan… em… sao em ở đây?” – anh lắp bắp, tay vội đẩy người phụ nữ bên cạnh ra. Cô ta tỉnh dậy, hoảng loạn khi thấy Lan. “Chị… chị là ai?” – cô ta ấp úng, kéo chăn che người.

Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến cả hai lạnh sống lưng. “Tôi là vợ anh ta. Còn cô, chắc là người yêu mới?” – giọng cô bình thản, nhưng từng chữ như ghim vào tim Nam. Anh luống cuống ngồi dậy, cố giải thích: “Lan, không phải như em nghĩ đâu. Anh… anh chỉ…”

“Đừng nói gì cả,” – Lan ngắt lời, đứng dậy khỏi ghế. Cô bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali, rồi thong thả xếp đồ của Nam. Mỗi chiếc áo, mỗi đôi giày được xếp ngay ngắn, như thể cô đang làm một công việc bình thường. Nam và cô gái kia chỉ biết ngồi nhìn, không dám lên tiếng.

“Cô tên gì?” – Lan bất ngờ hỏi, mắt vẫn không rời vali. Cô gái kia run rẩy: “Tôi… tôi là Minh.” Lan gật đầu, như thể chỉ hỏi cho có. “Minh, cô biết Nam có vợ chưa khi lên giường với anh ta?” Minh cúi đầu, không đáp. Lan bật cười khẽ, tiếp tục xếp đồ.

Nam quỳ xuống, giọng run rẩy: “Lan, anh sai rồi. Anh xin em, tha thứ cho anh. Anh sẽ không gặp cô ta nữa.” Nhưng Lan không nhìn anh. Cô kéo khóa vali, đặt nó cạnh cửa, rồi quay lại ngồi trên ghế. “Nam, anh nghĩ tôi ngồi đây một tiếng để nghe anh xin lỗi sao? Không, tôi ngồi đây để chắc chắn rằng mình không làm gì ngu ngốc. Và bây giờ, tôi đã quyết định.”

Cô đứng dậy, mở cửa phòng, chỉ tay ra ngoài. “Cả hai, ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.” Nam cố van xin, nhưng ánh mắt Lan không chút dao động. Minh vội vàng mặc quần áo, lặng lẽ rời đi. Nam đứng đó, bất động, cho đến khi Lan nói thêm: “Vali của anh kia. Đừng để tôi phải gọi bảo vệ khu phố.”

Nam lặng lẽ kéo vali, bước ra khỏi nhà. Cửa đóng sầm lại, và Lan ngồi xuống ghế, lần này là để thở. Nhưng cô không khóc. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ một gánh nặng. Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho luật sư: “Chuẩn bị giấy tờ ly hôn. Tôi muốn xong trước cuối tháng.”

Sáng hôm sau, Lan thức dậy sớm, pha cà phê, và ngồi bên cửa sổ. Điện thoại cô sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Nam, nhưng cô không đọc. Th Cô biết hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã chọn tự do, và cô sẽ không quay đầu lại.

Một tuần sau, Nam đến nhà, mang theo hoa và những lời xin lỗi. Nhưng Lan chỉ nhìn anh, mỉm cười, và nói: “Anh đã có cơ hội, Nam. Giờ thì tôi chọn tôi.” Cô đóng cửa, quay lại với cuộc sống mới – một cuộc sống không có sự phản bội, không có những đêm ngồi chờ trong đau đớn. Cô đã bắt được anh ta tại trận, và cô đã thắng, không phải bằng nước mắt, mà bằng sự mạnh mẽ mà chính cô không ngờ mình có.

Lan đứng trước gương, đeo chiếc đồng hồ cô từng định tặng Nam. Cô mỉm cười, tháo nó ra, và đặt vào hộp. “Món quà này không dành cho anh,” cô tự nhủ, rồi bước ra khỏi nhà, sẵn sàng cho một chương mới của đời mình.

ll

Related Posts

Đang vui vẻ bên bồ, nghe tin vợ cũ sắp tái hôn, tôi nhắn tin “chúc em hạnh phúc” rồi bật khó/c khi nhận được phản hồi

Tôi và Dung đã ly hôn được 3 năm. Ngày xưa, chúng tôi đến với nhau vì sự mai mối của gia đình, thấy hợp nên tiến…

Người đàn ông ngh/èo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy ng/hi ng/ờ nên lập tức gọi CA tới

Chiều hôm đó, tại một cửa hàng xe máy lớn ở TP.HCM, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, da sạm nắng, mặc bộ đồ công…

Vừa sinh con xong, mẹ chồng bảo tôi “ă/n b/ám” và đòi 70 triệu tiền cơm cữ tháng – ai n/gờ con dâu cao tay gửi lại 1 bức thư có nội dung khiến bà đọc được mà bứ/c xú/c

    Tôi, Hương, vừa sinh đứa con đầu lòng, một bé gái xinh xắn, sau một ca sinh mổ đầy khó khăn. Những ngày ở cữ,…

Con tủi thân òa khó/c vì không có bố “Sao các bạn có bố ạ?”, mẹ đơn thân bỏ 10 triệu thuê anh xe ôm đóng giả và cái kết sau đó ngh/ẹn ngào

Lan, một người mẹ đơn thân 32 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ tên Mai trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Mai,…

Mỗi lần đi công tác, chồng ở nhà đều chăm chỉ dọn dẹp, giặt chăn ga gối cho tới 1 ngày tôi về sớm mà không báo trước thì chứng kiến cảnh tượng không thể ngờ

Hà, một phụ nữ 30 tuổi, sống hạnh phúc bên chồng mình, Minh, trong một căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Minh là mẫu đàn ông chu…

Bà chủ trọ ngày xưa từng cho chàng sinh viên ngh:è:o tá túc miễn phí, chỉ dặn dò: “Hãy cho đi khi con có điều kiện.” 20 năm sau, bà sống đơn đ:ộ:c vì con qu:a đ:ời. Chàng sinh viên trở lại, khiến bà ngỡ ngàng

Thành lên thành phố vào một ngày cuối đông, sương mù và mưa bụi quyện lấy nhau, phả ẩm lạnh lên vai áo. Cậu thanh niên quê…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *