Về nhà sau ca làm 13 tiếng tăng ca, tôi đi/ếng người trước cảnh tượng của con gái và câu nói ca/y ngh/iệt của chồng…

Dưới ánh đèn điện leo lét của căn bếp nhỏ, tiếng lạch cạch của chén bát vang lên đều đặn. Linh, 32 tuổi, tay thoăn thoắt dọn dẹp, đôi mắt trĩu nặng sự mệt mỏi. Đã gần một năm rồi, kể từ ngày chồng cô, Hải, bị sa thải, cuộc sống của gia đình cô đã hoàn toàn đảo lộn. Gánh nặng tài chính đè nặng lên đôi vai gầy của Linh, buộc cô phải tăng ca liên tục, làm thêm giờ để lo cho cuộc sống của ba mẹ con. Linh làm việc không ngừng nghỉ, cô chấp nhận mọi sự vất vả, chỉ mong con gái nhỏ, bé Bông, được lớn lên trong sự đủ đầy, không phải thiếu thốn.

Anh Hải, sau khi thất nghiệp, lại trở nên hoàn toàn khác. Anh không còn là người chồng, người cha mẫu mực ngày xưa nữa. Anh sống một cách thờ ơ, vô trách nhiệm. Anh dành cả ngày để xem phim, chơi game, lướt mạng xã hội. Anh không quan tâm đến vợ, cũng không quan tâm đến con. Mọi việc trong nhà, từ dọn dẹp, nấu ăn, đều do Linh làm sau những giờ làm việc mệt mỏi. Linh đã cố gắng động viên anh, khuyên anh đi tìm việc làm mới, nhưng anh ta chỉ đáp lại bằng những lời nói vô tâm, những cái thở dài chán nản. “Tìm việc bây giờ khó lắm. Cứ để anh ở nhà trông con,” anh nói, giọng anh ta đầy vẻ thờ ơ.

Linh nghe vậy, lòng cô lại càng thêm uất ức. Cô biết, anh ta chỉ đang tìm một cái cớ để lẩn tránh trách nhiệm. Anh ta đâu có trông con, anh ta chỉ ở nhà, sống một cuộc sống vô nghĩa. Linh đã phải gánh vác tất cả, từ việc kiếm tiền, đến việc chăm sóc gia đình. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, không có lối thoát.

Một buổi chiều, khi Linh đang làm thêm giờ, cô nhận được một cuộc điện thoại từ anh Hải. “Em về đi, con bé bị chảy máu rồi,” giọng anh ta đầy vẻ khó chịu, không một chút lo lắng. Linh nghe vậy, tim cô như ngừng đập. Cô vội vàng xin sếp về nhà. Trên đường đi, lòng cô tràn ngập sự lo lắng, sợ hãi. Cô tự hỏi, con bé bị làm sao? Nó có đau không? Tại sao anh ta lại không đưa nó đi bệnh viện?

Khi về đến nhà, Linh thấy bé Bông đang ngồi trên sofa, tay bé ôm chặt chân, khuôn mặt bé tái mét, nước mắt chảy dài. Một mảnh thủy tinh nhỏ đang cứa vào chân bé, máu chảy ướt cả chiếc quần. Cạnh đó là một chiếc ly thủy tinh vỡ tan tành. Anh Hải đang ngồi xem phim, không một chút quan tâm.

“Em về rồi đấy à? Con bé bị chảy máu đấy,” anh ta nói, giọng anh ta vẫn đầy vẻ thờ ơ.

Linh nhìn cảnh đó, tim cô như bị bóp nghẹt. Cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Cô chạy đến, ôm lấy con gái, nước mắt cô chảy dài. “Bông ơi, con có sao không? Có đau lắm không?”

Bé Bông nhìn mẹ, giọng bé run run. “Dạ đau lắm mẹ.”

Anh Hải quay lại, nhìn Linh, giọng anh ta đầy vẻ khó chịu. “Chảy một tí máu thôi mà làm gì mà ầm ĩ thế? Đã bảo con bé là không được chơi ở gần đấy rồi. Nó không nghe, thì nó phải chịu thôi.”

Linh chết lặng. Cô không tin vào tai mình. Anh ta đã nói ra những lời đó sao? Con gái anh ta đang bị chảy máu, đang đau đớn, vậy mà anh ta lại nói những lời vô tâm đến vậy. Cô nhìn anh ta, đôi mắt cô ánh lên một sự căm phẫn.

“Anh nói gì vậy? Con bị chảy máu đấy. Anh không đưa nó đi bệnh viện sao? Anh ở nhà làm gì mà để con bị như thế này?” Linh gào lên, giọng cô nghẹn lại.

Anh Hải nhìn Linh, giọng anh ta đầy vẻ thách thức. “Anh ở nhà trông con đấy. Chẳng phải em nói anh ở nhà trông con sao? Con bé không nghe lời thì anh làm gì được? Đã ngu thì phải chịu thôi.”

Lời nói của anh Hải như một nhát dao đâm thẳng vào tim Linh. Cô không chỉ đau khổ vì con gái bị thương, mà cô còn đau khổ vì sự vô tâm, sự vô trách nhiệm của người chồng, người cha. Cô đã cố gắng, đã hy sinh tất cả, nhưng đổi lại là một sự thất vọng tột cùng.

Linh không nói thêm một lời nào. Cô bế con gái vào phòng tắm, rửa vết thương cho con. Máu vẫn chảy, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô không muốn con gái thấy mẹ khóc. Cô muốn con gái mạnh mẽ. Cô muốn con gái tin rằng, mẹ sẽ luôn ở bên con.

Sau khi rửa vết thương, cô đưa con gái đến bệnh viện. Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng cũng phải khâu vài mũi. Bác sĩ nói, may mắn là mảnh thủy tinh không cứa vào động mạch. Linh nghe vậy, lòng cô nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi đau trong lòng cô thì không thể nào nguôi ngoai.

Đêm đó, Linh nằm cạnh con gái, cô không thể ngủ được. Cô nhìn con gái đang ngủ say, khuôn mặt bé còn hằn lên những giọt nước mắt khô. Lòng cô quặn thắt. Cô thương con. Cô hận anh Hải. Cô hận người đàn ông đã từng là chồng, là cha của con gái cô, giờ đây lại trở nên vô tâm, vô trách nhiệm đến vậy.

Linh nghĩ đến những ngày tháng đã qua. Cô đã sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, không có sự sẻ chia. Cô đã một mình gánh vác tất cả, từ việc kiếm tiền, đến việc chăm sóc gia đình. Cô đã hy sinh tất cả, nhưng đổi lại là một sự phản bội. Anh Hải không chỉ phản bội cô, mà anh ta còn phản bội lại cả con gái của mình. Anh ta đã không làm tròn vai trò người cha.

Tôi không còn tin tưởng giao con cho anh chăm sóc nữa. Đó là một sự thật tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật. Linh đã mất đi niềm tin vào anh Hải. Cô không còn tin tưởng anh ta có thể bảo vệ con gái cô. Cô không còn tin tưởng anh ta có thể là một người cha tốt.

Sáng hôm sau, Linh thức dậy với đôi mắt sưng húp. Cô nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình tiều tụy, xanh xao. Cô cảm thấy mình già đi rất nhiều.

Cô vẫn làm mọi việc như thường lệ. Cô chuẩn bị bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa. Nhưng trong lòng cô, một bức tường vô hình đã được dựng lên. Cô không còn cảm thấy yêu thương, mà thay vào đó là sự lạnh lùng, sự vô cảm.

Anh Hải vẫn sống một cuộc sống thờ ơ, vô trách nhiệm. Anh vẫn xem phim, chơi game, lướt mạng xã hội. Anh ta không biết rằng, cuộc hôn nhân của anh ta đang đứng trước bờ vực thẳm. Anh ta không biết rằng, anh ta đã mất đi niềm tin của vợ, đã mất đi tình yêu của vợ.

Linh quyết định, cô sẽ làm một điều gì đó. Cô sẽ không sống trong sự bất công, trong sự lừa dối nữa. Cô sẽ làm một điều gì đó để bảo vệ con gái cô, để bảo vệ bản thân cô.

Một buổi chiều, khi anh Hải đang xem phim, Linh bước đến. Cô nhìn anh ta, đôi mắt cô ánh lên một sự kiên định.

“Anh Hải, chúng ta cần nói chuyện,” Linh nói, giọng cô trầm ấm.

Anh Hải nhìn Linh, giọng anh ta đầy vẻ khó chịu. “Nói gì? Em lại muốn nói chuyện về tiền bạc sao?”

“Không phải vậy,” Linh nói. “Em muốn nói chuyện về chúng ta. Về cuộc hôn nhân của chúng ta.”

Anh Hải nhìn Linh, ánh mắt anh ta đầy vẻ ngạc nhiên. Anh ta không ngờ Linh lại nói ra những lời đó.

“Anh không có gì để nói,” anh ta nói. “Em muốn nói gì thì nói.”

“Em không thể sống với anh được nữa,” Linh nói, giọng cô run run. “Em không thể sống với một người chồng, một người cha vô tâm, vô trách nhiệm. Em không thể sống với một người đã nói với con gái của mình là ‘ngu’ khi nó bị chảy máu.”

Anh Hải chết lặng. Anh ta không ngờ Linh lại nói ra những lời đó. Anh ta không ngờ Linh lại kiên quyết đến vậy.

“Em… em nói gì vậy? Em muốn ly hôn sao?” anh ta hỏi, giọng anh ta lắp bắp.

“Em không biết,” Linh nói, nước mắt cô chảy dài. “Em không biết nữa. Em chỉ biết rằng, em không còn tin tưởng anh nữa. Em không còn tin tưởng giao con cho anh chăm sóc nữa.”

Linh quay lưng, bước vào phòng. Cô không còn sức để tranh cãi nữa. Cô đã nói ra tất cả những gì cô nghĩ. Cô đã nói ra tất cả những gì cô cảm thấy. Cô đã giải thoát cho bản thân cô.

Đêm đó, Linh nằm cạnh con gái, cô ôm con vào lòng, siết chặt. Cô biết, cuộc đời cô, sau cơn bão, vẫn chưa hoàn toàn bình yên. Nhưng cô tin rằng, cô đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Cô đã chọn bảo vệ con gái cô, bảo vệ bản thân cô. Cô đã chọn một cuộc sống không có sự lừa dối, không có sự bất công. Cô đã chọn một cuộc sống đầy tình yêu thương, sự tôn trọng, và sự bình yên. Cô đã tìm thấy chính mình.

ll

Related Posts

Đi 200km đường xa đến mừng cháu ngoại trong ngày đầy tháng, cha mẹ tôi lại phải rời đi trong nước mắt, ngậm ngùi ôm theo tủ/i nh/ục

Mai khẽ nhíu mày, tấm chăn mỏng đắp hờ trên người vẫn không xua đi được cái lạnh se sắt của buổi sớm vùng quê. Vết mổ…

Về nhà sau 13 tiếng làm tăng ca, tôi đưng hình trước cảnh tượng của con gái và câu nói ca/y ngh/iệt của chồng…

Dưới ánh đèn điện leo lét của căn bếp nhỏ, tiếng lạch cạch của chén bát vang lên đều đặn. Linh, 32 tuổi, tay thoăn thoắt dọn…

“Ti;ểu ta;m” vác bụng bầ/u đến tận nhà, chồng nhận ngay con riêng về nuôi cho có nếp có tẻ, tôi biết họ gian díu từ lâu nên mang ra một thứ khiến cả 2 cuốn gói đi ngay

Tôi đang phơi tã cho con thì tiếng cổng sắt bị đẩy đánh rầm.Một cô gái lạ mặc váy bầu, bụng to vượt mặt, gương mặt đầy ấm…

Mới lên chức, chồng é/p vợ ‘quê mùa’ l/y hô/n, hòng cưới nữ thư ký trẻ măng, vừa đi khỏi chung cư vợ được siêu xe tới đón, người trong xe lại là…

Vừa lên chức, chồng é/p vợ l/y hô/n, rờ/i kh/ỏi tòa vợ được siêu xe tới đón, không ngờ người trong xe lại là… Hạ Vy bước…

Vợ đi khách sạn với sếp, về nhà vẫn đon đả nấu cháo cho chồng bị li/ệt, tài khoản cộng tiền kèm loạt tin nhắn sau đó hé l/ộ bí mật động trời

Tôi bước ra khỏi khách sạn, ánh đèn neon hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Đêm Sài Gòn vẫn ồn ào, nhưng trong lòng tôi chỉ có…

Tôi ghé thăm chồng cũ trong viện, không ngờ thứ anh đưa khiến tôi muốn bật kh/óc

Tôi không định ghé thăm anh, thật sự là không định. Nhưng khi nhìn thấy tên anh trong danh sách bệnh nhân của bệnh viện, tim tôi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *