Nỗi niềm về tình yêu và tiền bạc
Tôi và Kiên đã bên nhau được sáu tháng rồi. Anh ấy là con út trong một gia đình mà bố mẹ đều là công chức đã về hưu. Thu nhập của Kiên mỗi tháng là 25 triệu, còn của tôi thì khiêm tốn hơn, chỉ 8 triệu.
Tuy kiếm được khá nhiều tiền, nhưng tôi thấy anh ấy là một người rất tiết kiệm và tính toán. Ngày sinh nhật tôi, bạn bè tặng những món quà vài trăm nghìn giá trị, còn anh ấy chỉ tặng tôi vỏn vẹn một bông hồng và một chiếc kẹp tóc. Thỉnh thoảng, đến cuối tháng hết tiền, tôi có hỏi vay Kiên để chi tiêu sinh hoạt. Thế mà đúng ngày tôi nhận lương mà chưa kịp trả là anh đã hỏi ngay rồi.
Có lần, tôi làm món bánh khoai khá nhiều nên có ý mang qua biếu hàng xóm. Sau đó, Kiên tỏ vẻ khó chịu ra mặt:
“Em thừa tiền à? Người ta có bao giờ biếu em cái gì đâu mà sao em phải cho họ. Lần sau làm ít thôi, đừng làm nhiều rồi lại phải mang đi mời người, thật lãng phí.”
Một lần khác, tôi đưa Kiên về ra mắt gia đình. Vì sức khỏe của bố tôi yếu, nên tôi gợi ý anh mua tổ yến làm quà. Anh ấy hưởng ứng nhiệt tình lắm, nhưng đến lúc thanh toán hết 4 triệu thì anh bảo trong tài khoản chỉ còn hơn 1 triệu, còn tiền lương hàng tháng thì đã gửi về cho mẹ anh để mua vàng tích trữ hết rồi.
Tôi tin lời anh giải thích nên đành tự bỏ tiền túi ra mua quà biếu bố. Thế nhưng sau đó, khi đi đổ xăng, tôi vô tình liếc nhìn thì thấy tài khoản của anh ấy có đến 20 triệu. Tôi buồn lắm, nhưng vì muốn giữ thể diện cho anh nên không làm ầm ĩ.
Có lần tôi tâm sự với chị gái về tính cách này của Kiên, chị ấy đã dỗ dành tôi:
“Tiết kiệm cũng tốt mà em, sau này kinh tế gia đình mới vững chắc. Cứ phóng khoáng như anh rể em ấy, làm được đồng nào xài hết đồng đó, nhiều lúc chị mệt mỏi vô cùng.”
Những lời chị gái nói đã giúp tôi có động lực để tiếp tục mối tình với Kiên. Nhưng rồi, khi gia đình tôi xảy ra chuyện, con người thật của anh ấy lại bị phơi bày, khiến tôi thực sự rối bời.
Bão tố ập đến gia đình
Tuần vừa rồi, bố tôi bị phát hiện ung thư gan giai đoạn 3. Suốt mười năm nay, bố tôi không kiếm được tiền, chỉ ở nhà làm bạn với chai rượu, còn mẹ tôi thì phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn để có tiền lo cho chồng con.
Thế nên khi bố tôi đổ bệnh, mẹ tôi buồn rầu và khóc:
“Hiện tại trong nhà chỉ có vỏn vẹn 6 triệu đồng, mẹ không biết lấy tiền đâu mà chữa trị cho bố các con. Những năm qua, mẹ vay tiền của anh em hàng xóm nhiều rồi, nợ cũ còn chưa trả xong, bây giờ không ai tin tưởng cho vay nữa. Các con xem có khoản nào không, bỏ ra chữa trị cho ông ấy với, sau này mẹ làm và trả dần.”
Chị gái tôi buồn rầu nói:
“Thu nhập của vợ chồng con mỗi tháng hơn 20 triệu nhưng phải thuê phòng trọ và lo cho 3 đứa con, tháng nào hết tháng đó, chẳng bao giờ có dư. Có lẽ mẹ phải cầm cố sổ đỏ để có tiền chữa trị cho bố thôi.”
Anh rể bất ngờ gợi ý tôi vay tiền của Kiên. Anh ấy cho rằng gia đình bạn trai tôi khá giả, thu nhập của anh cũng cao, chắc chắn sẽ có một khoản tiền lớn cho vay. Đó là cách duy nhất nên tôi thấy cũng ổn, và đã gọi điện cho Kiên để hỏi vay 200 triệu.
Ban đầu bạn trai tôi bảo tiền mẹ giữ hết nên phải hỏi ý kiến của bà ấy. Một lúc sau đó, Kiên nói:
“Anh sẽ cho gia đình em vay khoản tiền đó nhưng với một điều kiện là phải có vật làm tin. Bố mẹ em có thể lấy sổ đỏ đưa cho anh cũng được. Dù em là bạn gái của anh nhưng chuyện vay tiền vẫn phải sòng phẳng minh bạch để tránh xảy ra mâu thuẫn.”
Anh rể tôi rất bức xúc, trách Kiên có tiền nhưng quá keo kiệt, bố vợ tương lai bị bệnh mà không chịu bỏ tiền ra chữa trị. Anh rể khuyên tôi nên chia tay bạn trai, rằng tôi xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn. Mẹ tôi im lặng không nói gì, nhưng chị gái tôi thì có suy nghĩ giống anh rể.
Tôi rất buồn khi Kiên lại đòi có sổ đỏ mới chịu cho vay tiền. Bây giờ tôi thật sự không biết phải làm sao đây?