Trên chuyến bay hôm ấy, tôi được sắp chỗ ngồi cạnh một người phụ nữ có phong cách mà bản thân vốn không mấy th:iện cả:m: ăn mặc có phần q:uê m:ùa, lời nói r:ôm r:ả sau đó chính tôi lại bẽ bàng

Trên chuyến bay hôm ấy, tôi được sắp chỗ ngồi cạnh một người phụ nữ có phong cách mà bản thân vốn không mấy th:iện cả:m: ăn mặc có phần q:uê m:ùa, lời nói r:ôm r:ả, thiếu sự ti:nh t:ế. Thế nhưng, tôi chẳng thể ng:ờ rằ:ng…

Tôi ngồi bên cửa sổ trên chuyến bay từ Bangkok trở về Sài Gòn, tay ôm chặt cuốn tiểu thuyết mà mình đã bỏ dở từ mấy tuần trước. Ánh nắng ngoài kia phủ nhẹ lên cánh máy bay, lung linh như lớp kim tuyến mỏng. Dưới kia là những tầng mây dày cuộn lại, bồng bềnh như bọt biển. Tôi mong một chuyến đi yên tĩnh, không xao động, không chen lấn những âm thanh lạ. Nhưng sự yên tĩnh ấy vỡ vụn chỉ vài phút sau khi máy bay ổn định độ cao.

Một tràng cười lanh lảnh vang lên từ phía sau, khiến tôi khẽ giật mình. Một người phụ nữ trung niên kéo lê chiếc túi vải sờn cũ, lao tới ghế bên cạnh tôi rồi ngồi phịch xuống. Cô không xin phép, không thèm chào hỏi. Chiếc túi chạm vào chân tôi, khiến tôi cau mày, rút người lại sát bên cửa sổ.

Cô mặc chiếc áo hoa đỏ rực, hoa văn to đến mức như muốn nuốt trọn cả ánh nhìn. Mái tóc được búi cao cẩu thả, vài sợi bung ra lòa xòa trước trán. Trên mắt là chiếc kính râm đen bóng dù đang trong khoang kín, không ánh mặt trời. Cô rút điện thoại ra và lập tức gọi video, giọng nói vang dội như thể đây là không gian riêng của mình.

“Ê, mày nhớ cái ông hôm qua ở chợ không? Trời ơi, ổng tưởng tao bị dụ dễ lắm!” Câu chuyện kéo theo một tràng cười hồn nhiên, nhưng chói tai. Tôi siết chặt cuốn sách trong tay, cố nhấn chìm mình vào con chữ, nhưng dòng chảy trong sách lập tức bị cắt đứt bởi giọng nói ấy, như một nhát kéo xé toang bức màn yên tĩnh tôi vừa dựng lên.

Cô tiếp tục, hết chuyện mua đồ lưu niệm tới màn trả giá với mấy người bán hàng, lời lẽ như gió lùa vào từng khe kín trong không khí. Rồi bất ngờ, cô với tay lấy chai nước, khiến ly cà phê trên bàn rơi xuống, đổ đầy vào vạt quần tôi. Tôi sững lại.

“Ôi trời, xin lỗi nha!” – cô nói, nhưng giọng thì hờ hững như thể đó là chuyện đổ nước lên sàn bếp nhà mình. Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy lau vết ướt đang lan dần trên lớp vải trắng. Sự khó chịu dâng lên như hơi nước từ tách cà phê vừa đổ, âm ỉ và khó kiểm soát.

Tôi nghe loáng thoáng được rằng ghế cô là ở hàng 12, không phải hàng 9 này. Nhưng vì muốn ngồi gần bạn, cô cứ thế ngồi xuống. Khi tiếp viên đến kiểm tra, cô cười toe: “Chị ơi, ngồi đâu mà chả được, đúng không?” Tiếp viên gật nhẹ, ánh mắt thì ánh lên một tia không thoải mái. Tôi thở dài. Sự ngông nghênh xen lẫn hồn nhiên kia khiến tôi thấy bất lực.

Tôi vốn là người ngại va chạm. Nhưng lần này, sự vô tư đến mức vô tâm của cô khiến tôi khó lòng im lặng. Tôi toan mở miệng, nhưng rồi lại thôi. Có lẽ tôi sợ chính mình sẽ trở thành kẻ gây rối. Hay sợ rằng giọng mình sẽ run, không đủ mạnh mẽ để đối đầu với sự tự nhiên như ở chốn không người của cô.

Cô bất ngờ quay sang hỏi tôi: “Anh đi công tác hả? Hay đi du lịch?” Tôi miễn cưỡng đáp gọn lỏn: “Công việc.” Cô gật gù như đã quen, rồi lại quay đi tiếp tục câu chuyện với người bạn đang ngồi phía sau. Lần này là chuyện về một tài xế tuk-tuk đòi tiền gấp đôi. Tôi thở dài, quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Ánh mắt tôi vô tình dừng lại khi thấy cô lục túi lấy điện thoại. Một tấm ảnh rơi ra. Tôi chỉ kịp liếc nhìn: một cậu bé chừng năm tuổi, nụ cười tươi rói, đôi mắt long lanh, trong trẻo như vệt nắng đầu hè. Cô vội nhặt lên, nhét lại vào ví, nhưng ánh mắt trong khoảnh khắc đó bỗng trùng xuống. Có một nỗi buồn thoáng qua, thật nhanh, như thể không kịp cho ai thấy, nhưng đủ để tôi cảm nhận.

Cô im lặng. Lần đầu tiên kể từ lúc ngồi xuống, cô không nói gì trong suốt mười phút. Không cười, không kể chuyện. Tôi thấy mình như vừa giành lại được một phần thế giới. Nhưng điều đó không khiến tôi nhẹ nhõm, mà ngược lại, nặng nề như thể tôi vừa làm điều gì sai.

“Anh này… chắc anh ghét tui lắm hả?” – giọng cô bỗng nhỏ lại, vỡ vụn trong khoảng không. Tôi quay sang, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình – không còn ranh mãnh, không còn ánh cười. Chỉ là một đôi mắt đang run.

“Tui biết tui ồn ào. Nhưng nếu không vậy thì tui không chịu nổi…” – cô nói, môi mím lại, giọng như chực khóc nhưng lại cố nén. Cô quay mặt đi, thở ra một hơi dài. Tôi lặng người. Những định kiến trong tôi bắt đầu rạn vỡ.

“Tui qua Bangkok để tìm người nhà bên nội của con tui. Nó… nó mất rồi, năm ngoái. Bị xe đụng. Tui chỉ muốn tìm ai từng biết nó, từng gặp nó, từng nhớ nó. Nhưng không ai nhớ.” Giọng cô lạc dần. “Tui nói nhiều, kể nhiều, vì sợ mình nhớ. Mà nhớ thì đau lắm. Nên tui cười. Để không phải khóc.”

Tôi không biết phải nói gì. Tôi nghĩ đến đứa em trai mất vì bệnh tim năm mười tuổi. Tôi từng chứng kiến mẹ tôi gào khóc mỗi đêm rồi sáng hôm sau vẫn mỉm cười như không có chuyện gì. Tôi hiểu. Tôi thực sự hiểu cô ấy.

Tôi không còn thấy cô vô duyên hay ồn ào nữa. Tôi thấy một người mẹ. Một người mẹ mang trái tim bị xé rách, cố vá lại bằng tiếng cười và những câu chuyện tưởng chừng ngẫu nhiên. Cô không phải đang phiền người khác, mà chỉ đang tìm một người để lắng nghe, dù chỉ một chút.

Chuyến bay tiếp tục trong yên lặng. Lần này là một sự yên lặng khác. Không còn tiếng kể chuyện, không còn âm thanh chen ngang. Chỉ còn tôi và cô, ngồi cạnh nhau, giữa hai thế giới vừa mới chạm nhau lần đầu.

Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, cô chỉnh lại tóc, đeo kính râm. Mặt cô như được phủ lại bởi chiếc mặt nạ quen thuộc. Nhưng giọng nói thì nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn anh đã không la tui.”

Tôi nhìn cô, mỉm cười thật lòng: “Không sao đâu.”

Cô kéo túi đi, tiếng cười lại vang lên – nhưng lần này, tôi nghe thấy một chút nhẹ nhõm, một chút biết ơn, và một chút mất mát không thể giấu. Tôi nhìn theo cô khuất dần trong đám đông, lòng mình lặng đi.

Tôi không còn thấy một người đàn bà chợ búa ồn ào nữa. Mà là một người mẹ, mang theo nỗi đau không ai biết, vẫn cố gắng sống từng ngày với niềm tin rằng con trai cô đang dõi theo mình từ một nơi xa xăm nào đó phía trên mây trời.

Tôi bước xuống sân bay, giữa nhịp thở vội vã của thành phố quen thuộc. Nhưng lòng tôi có điều gì đó khác đi. Một lớp cảm xúc cũ kỹ nào đó vừa bị xáo trộn, vừa bị thức tỉnh. Tôi biết, từ hôm nay, tôi sẽ không còn đánh giá ai chỉ qua vài hành vi ban đầu. Vì đôi khi, phía sau tiếng cười ồn ào là một trái tim chảy máu.

Và đôi khi, chỉ một chút kiên nhẫn. Một chút lắng nghe. Có thể là tất cả những gì ai đó cần, để đi qua một ngày tưởng chừng không thể sống nổi.

Và biết đâu, chính khi ta lắng nghe một người khác, ta cũng đang lặng lẽ chữa lành chính mình.

ll

Related Posts

Trà Vinh hot nhất lúc này: Siêu phẩm vỏn vẹn 3 phút nhưng xem đến giây thứ 2 đã phải cảm thán rồi

Sau 7 năm kết hôn, nguyên nhân gì khiến diễn viên Lan Phương quyết định “đường ai nấy đi” với ông xã ngoại quốc. Vừa qua, diễn…

Hai em học sinh rủ nhau ra hành lang lớp học “ăn kem” khiên ai xem cũng phải “mắt chữ o mồm chữ a”

Vợ NSND Công Lý phủ nhận tin cô mang thai đang lan truyền trên mạng xã hội. Chị Ngọc Hà cho biết hiện tại vợ chồng cô…

Vì sao khi hôn, đàn ông không thể để tay ”ở yên 1 chỗ”?

“Vì sao đàn ông lại hay, thích chạm vào ng*c của người phụ nữ khi hôn?” Các nhà khoa học đã chỉ ra rằng, đây chính là…

Ở nhà thì “xanh lá” với chồng, ra ngoài thì “ứ ừ ự” hết anh này đến anh kia

Cường Đô La cho thấy hình ảnh một ông bố giản dị, không ngại chơi những trò trẻ thơ cùng các con. Ngày 26/7, Cường Đô La…

Diễn viên Vân Trang khiến nhiều người ngưỡng mộ : Ở biệt thự 1000m2, bà chủ khu du lịch sinh thái, hạnh phúc viên mãn

Ở tuổi U40, Vân Trang đã trải qua 4 lần sinh nở nhưng vẫn giữ được nhan sắc trẻ đẹp cùng vóc dáng thon gọn. Cô đang…

Cả nước th:.ất v:.ọng: Tạm biệt BTV Khánh Trang ‘Bản tin Thời sự 19h VTV’

Thủ tướng yêu cầu Tổng giám đốc Đài Truyền hình Việt Nam chỉ đạo kiểm điểm, xác định trách nhiệm của tổ chức, cá nhân liên quan…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *