Tôi vừa tròn 20 tuổi.
Cao mét tám, trai trẻ đầy sức sống, người người bảo đẹp mã, tương lai sáng lạn. Vậy mà tôi – Nguyễn Huy – lại tuyên bố cưới một người đàn bà… 60 tuổi.

Cả họ sững sờ, như thể tôi là đứa mất trí. Bà con mắng chửi, bố mẹ tôi gần như phát điên. Họ nói tôi hám của, nói tôi làm nhục gia phong. Nhưng họ đâu biết… chính tôi mới là người “được chọn”.
Cô Hồng – vợ tôi – là một nữ doanh nhân giàu có, góa chồng, không con cái. Gặp tôi trong một buổi tiệc, cô chủ động tiếp cận, ngọt ngào nhưng không lố lăng. Cô không cần tôi làm gì, chỉ cần “ở bên”. Còn lại, cô lo hết.
Chúng tôi làm đám cưới âm thầm, không linh đình, không mời họ hàng. Đêm tân hôn, cô đưa cho tôi ba quyển sổ đỏ, kèm theo chìa khóa chiếc Porsche 911 Carrera mới toanh, trị giá 6 tỷ.
Cô nói nhẹ nhàng:
— Những thứ này là của em, nếu em vẫn quyết định tiếp tục ở bên cô sau đêm nay.
Tôi cười. Trong lòng nghĩ: “Dù cô có bằng tuổi bà nội tôi, thì với từng này tài sản, tôi cũng sống được trọn kiếp.” Tôi tự nhủ, chỉ cần nhắm mắt vài lần là đổi đời. Tôi trẻ, tôi chịu được.
Tôi đưa tay vén áo cô lên…
…rồi sững lại.
Dưới lớp áo ngủ mỏng manh không phải là cơ thể nhăn nheo của một người già mà tôi đã lường trước, mà là… một băng vải trắng dày cuốn quanh ngực. Trên băng có vết máu khô, và mùi gì đó là lạ – hắc hắc, giống như thuốc sát trùng.
Cô nhìn tôi, bình thản:
— Em vẫn muốn tiếp tục không?
Tôi lắp bắp:
— Cô… bị thương à?
Cô Hồng im lặng, rồi chậm rãi tháo băng. Bên dưới… không còn là thân thể của phụ nữ.
Không ngực. Không vết tích nào. Chỉ có vết mổ dài, những mô sẹo lồi lõm, lạnh ngắt.
Rồi cô cởi nốt chiếc áo cuối cùng, để lộ phần bụng… nơi lẽ ra phải có những dấu vết tuổi già – nhưng không.
Mà là… hình xăm. Một dãy ký tự, lạ và tối nghĩa.
— Em biết không… cô không sinh ra như thế này.
Tôi đứng lặng. Không hiểu. Không tin.
Cô Hồng tiếp lời, đều đều như kể chuyện của ai đó:
— Cô từng là một người đàn ông. Là một gã tên Hùng, từng có vợ, có cả một gia đình. Rồi mất tất cả sau một biến cố. Cô chọn cách… rũ bỏ quá khứ.
Cô đổi giới. Phẫu thuật, trị liệu, giam mình trong đau đớn gần 10 năm. Cô tưởng đã sống lại. Nhưng không. Không ai thật sự xem cô là đàn bà… trừ em.
Tôi run tay. Nhìn cô. Người phụ nữ 60 tuổi, mà bây giờ… tôi không biết phải gọi là gì nữa.
— Em vẫn có thể rời đi. Cô không giữ. Sổ đỏ, xe, tất cả, vẫn là của em. Em xứng đáng với chúng. Chỉ là… đừng quay lại.
Tôi quay mặt, bước ra khỏi phòng.
Chìa khóa xe rơi trên sàn. Tôi không nhặt.
Một năm sau, tôi vẫn sống ở thành phố đó. Làm tài xế cho một hãng xe sang, không liên quan đến ai. Thỉnh thoảng tôi nghe tin về cô Hồng – giờ là nhà tài trợ chính cho một tổ chức bảo vệ người chuyển giới.
Tôi chưa một lần quay lại. Nhưng có lần, khi ngồi chờ khách trong xe, tôi bật radio, tình cờ nghe được giọng một người phụ nữ trầm ấm kể chuyện đời mình. Là cô.
Tôi bỗng bật cười – nhẹ nhõm, chua xót, và… tiếc.