Đêm Sài Gòn buông xuống, những ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng, vẽ nên những vệt sáng dài trên con đường quốc lộ tấp nập. Tuấn, người phụ xe buýt tuyến Sài Gòn – Đà Lạt, ngồi dựa vào ghế, mi mắt trĩu nặng. Một ngày dài nữa lại kết thúc, những chuyến đi liên tục đã vắt kiệt sức lực của anh. Mùi dầu diesel, tiếng động cơ ồn ào và những gương mặt khách lạ đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Cuộc sống của Tuấn gói gọn trong khoang xe buýt, trên những cung đường dài bất tận, và trong căn phòng trọ nhỏ hẹp mà anh thuê trọ cùng mẹ già.
Mẹ Tuấn, bà Lan, đang nằm viện. Căn bệnh đã hành hạ bà nhiều năm, giờ lại trở nặng. Chi phí thuốc thang, viện phí cứ như những tảng đá đè nặng lên vai Tuấn. Anh đã gom góp hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, nhưng vẫn chưa đủ. Nỗi lo cứ luẩn quẩn trong tâm trí, khiến anh không thể nào chợp mắt. Anh khao khát có một công việc tốt hơn, với mức lương cao hơn, để có thể lo cho mẹ một cuộc sống đầy đủ, để bà không phải chịu đựng thêm đau đớn nào nữa. Nhưng với trình độ học vấn còn hạn chế, và kinh nghiệm chỉ gói gọn trong những chuyến xe đường dài, cơ hội dường như quá xa vời.
“Tuấn, dọn dẹp xe đi con,” giọng bác tài xế Hùng vang lên, kéo Tuấn ra khỏi dòng suy nghĩ. Bác Hùng là một người đàn ông trung niên, hiền lành và luôn coi Tuấn như con cháu trong nhà.
Tuấn gật đầu, lật đật đứng dậy. Anh bắt đầu công việc quen thuộc: kiểm tra từng hàng ghế, thu gom rác, và đảm bảo không có hành khách nào bỏ quên đồ đạc. Anh đi dọc khoang xe, mắt quét nhanh từng ngóc ngách. Khi đến hàng ghế cuối cùng, Tuấn chợt khựng lại. Một chiếc vali nhỏ màu đen nằm gọn dưới gầm ghế, dường như bị lãng quên.
Tuấn nhặt chiếc vali lên. Nó không quá nặng, nhưng cảm giác chắc chắn cho thấy bên trong có vật gì đó quan trọng. Anh lay nhẹ chiếc vali, rồi quyết định mở ra kiểm tra. Bên trong vali không có tiền bạc hay vật phẩm có giá trị lớn. Thay vào đó là một xấp tài liệu, giấy tờ, và một chiếc laptop. Một vài tập hồ sơ có logo của một công ty du lịch lớn, cùng với danh thiếp của một vị giám đốc tên là Trần Minh.
Trái tim Tuấn đập thình thịch. Đây chắc chắn là những giấy tờ vô cùng quan trọng. Anh biết, nếu mất những thứ này, chủ nhân của nó sẽ gặp rắc rối lớn. Nghĩ đến mẹ đang nằm viện, nghĩ đến khoản viện phí còn thiếu, một thoáng ý nghĩ ích kỷ chợt len lỏi trong đầu Tuấn. Có lẽ, nếu anh không trả lại, cũng chẳng ai biết. Ai mà biết được chiếc vali này có giá trị gì, hay nó có thể giúp anh giải quyết khó khăn hiện tại?
Nhưng rồi, hình ảnh mẹ anh hiện lên trong tâm trí. Mẹ anh, người phụ nữ tần tảo, lương thiện, luôn dạy anh phải sống thật thà, dù nghèo khó đến mấy cũng không được tham lam của người khác. “Con người, điều quý giá nhất không phải là tiền bạc, mà là cái tâm của mình con ạ,” mẹ anh thường nói.
Tuấn khẽ lắc đầu, xua đi những suy nghĩ tồi tệ. Anh không thể làm trái lời mẹ, không thể đánh mất đi cái tâm mà mẹ đã dày công vun đắp cho anh. Anh quyết định sẽ tìm cách trả lại chiếc vali cho chủ nhân của nó, dù có khó khăn đến mấy.
“Bác Hùng ơi, có hành khách bỏ quên vali này,” Tuấn nói, đưa chiếc vali cho bác tài.
Bác Hùng cầm chiếc vali, nhìn vào bên trong. “Toàn giấy tờ thế này thì phiền phức đây. Chắc là ông giám đốc nào đó đi công tác rồi.”
“Vâng, con cũng nghĩ vậy. Mình phải tìm cách trả lại cho họ ạ,” Tuấn nói, giọng đầy kiên quyết.
Bác Hùng nhìn Tuấn, ánh mắt bác ánh lên vẻ hài lòng. “Thằng Tuấn này, mày đúng là đứa trẻ ngoan. Được rồi, để bác xem có cách nào liên lạc với bên công ty đó không.”
Sáng hôm sau, Tuấn vẫn đi làm như thường lệ. Nhưng trong lòng anh, một nỗi lo lắng khác lại trỗi dậy. Anh không biết liệu có tìm được chủ nhân của chiếc vali hay không. Anh nhớ lại chiếc danh thiếp có tên Trần Minh. Anh quyết định sẽ liên lạc trực tiếp.
Trong lúc rảnh rỗi, Tuấn mượn điện thoại của bác Hùng và gọi vào số điện thoại trên danh thiếp. Chuông reo vài hồi rồi có người nhấc máy.
“Alo, tôi nghe đây.” Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi, pha chút lo lắng.
“Dạ, cháu là Tuấn, phụ xe buýt chuyến Sài Gòn – Đà Lạt đêm qua ạ,” Tuấn nói, giọng anh hơi run. “Cháu thấy có một chiếc vali màu đen bị bỏ quên trên xe, bên trong có giấy tờ và danh thiếp của chú Trần Minh ạ.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói trở nên hào hứng hơn hẳn. “Thật sao? Cậu tìm thấy chiếc vali của tôi sao? Trời ơi, tôi cứ nghĩ là mất rồi chứ! Tôi là Trần Minh đây! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Tuấn cảm thấy nhẹ nhõm. “Dạ vâng, chú có thể đến bến xe nhận lại ạ. Hoặc nếu chú không tiện, cháu có thể mang đến địa chỉ công ty chú ghi trên danh thiếp ạ.”
“Ôi không cần đâu, tôi sẽ đến ngay bây giờ!” Giám đốc Minh nói, giọng ông đầy vẻ vui mừng. “Cậu đang ở đâu?”
Tuấn cho ông Minh địa chỉ bến xe. Khoảng một tiếng sau, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa bến xe. Một người đàn ông trung niên, mặc vest lịch lãm, bước xuống xe. Đó chính là giám đốc Trần Minh. Gương mặt ông hiện rõ vẻ lo lắng nhưng cũng pha lẫn niềm hy vọng.
“Cậu Tuấn đây phải không?” Giám đốc Minh hỏi, nhìn Tuấn bằng ánh mắt dò xét.
“Dạ, cháu là Tuấn ạ,” Tuấn đáp, đưa chiếc vali cho ông Minh. “Đây là vali của chú ạ.”
Giám đốc Minh nhận lấy chiếc vali, kiểm tra bên trong. Ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy tất cả giấy tờ, tài liệu đều còn nguyên vẹn. “Trời ơi, cảm ơn cậu nhiều lắm! Những giấy tờ này cực kỳ quan trọng, nếu mất thì công ty tôi sẽ gặp rắc rối lớn.”
Ông Minh rút ví ra, định đưa cho Tuấn một khoản tiền hậu tạ. “Đây là chút lòng thành của tôi, cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
Tuấn lùi lại, khẽ lắc đầu. “Dạ không cần đâu chú. Cháu làm đúng bổn phận của mình thôi ạ. Chú cứ giữ lấy ạ.”
Giám đốc Minh nhìn Tuấn, ánh mắt ông lộ vẻ ngạc nhiên. Ông chưa từng gặp một người phụ xe nào lại thật thà và chính trực đến vậy. Ông thấy rõ sự mệt mỏi trên gương mặt Tuấn, và cả nỗi lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt anh. Ông biết, cuộc sống của một người phụ xe không hề dễ dàng.
“Cậu tên gì?” Giám đốc Minh hỏi.
“Dạ, cháu tên Tuấn ạ.”
“Tuấn à, cậu thật là một người tốt. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu,” Giám đốc Minh nói, giọng ông đầy chân thành. Ông lấy ra một chiếc danh thiếp khác, đưa cho Tuấn. “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu có bất kỳ khó khăn gì, hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ giúp cậu.”
Tuấn nhận lấy danh thiếp, cúi đầu cảm ơn. Anh không nghĩ rằng, chỉ một hành động nhỏ của mình lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy với vị giám đốc này.
Ngày hôm sau, khi Tuấn đang ngồi chờ khách ở bến xe, điện thoại anh reo. Là số lạ. Anh bắt máy.
“Alo, cậu Tuấn đấy phải không?” Giọng nói quen thuộc vang lên. “Tôi là Trần Minh đây.”
Tuấn hơi bất ngờ. “Dạ vâng, chú Minh ạ.”
“Tuấn này, tôi có chuyện muốn nói với cậu,” Giám đốc Minh nói. “Sau khi về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cậu. Cậu là một người trẻ thật thà, có trách nhiệm. Đó là những phẩm chất mà tôi rất quý trọng.”
Tuấn im lặng lắng nghe. Anh không biết ông Minh muốn nói gì.
“Công ty tôi đang cần một vị trí điều phối viên du lịch,” Giám đốc Minh nói tiếp. “Công việc này yêu cầu sự cẩn thận, tỉ mỉ và có khả năng giao tiếp tốt. Tôi nghĩ cậu rất phù hợp với vị trí này.”
Tuấn sững sờ. Điều phối viên du lịch? Đó là một công việc hoàn toàn khác biệt so với công việc phụ xe của anh. Mức lương chắc chắn sẽ cao hơn, và môi trường làm việc cũng tốt hơn rất nhiều. Anh không dám tin vào tai mình.
“Dạ… chú Minh… chú nói thật ạ?” Tuấn hỏi, giọng anh run rẩy.
“Tất nhiên là thật,” Giám đốc Minh cười. “Cậu có muốn thử sức không? Nếu cậu đồng ý, ngày mai cậu hãy đến công ty tôi để phỏng vấn. Tôi tin là cậu sẽ làm tốt.”
Tuấn vội vàng nhận lời. “Dạ, cháu đồng ý ạ! Cháu cảm ơn chú rất nhiều!”
Cúp điện thoại, Tuấn vẫn còn ngỡ ngàng. Cuộc đời anh dường như đang bước sang một trang mới. Anh chạy về nhà, muốn báo tin vui này cho mẹ.
“Mẹ ơi, con có tin vui đây!” Tuấn reo lên, chạy vào phòng mẹ.
Bà Lan đang nằm trên giường, gương mặt bà xanh xao. Bà khẽ mỉm cười. “Có chuyện gì vậy con trai?”
Tuấn kể cho mẹ nghe về cuộc gặp gỡ với giám đốc Trần Minh, về lời mời làm điều phối viên du lịch. Bà Lan nghe xong, nước mắt bà lăn dài. Bà ôm chặt lấy Tuấn.
“Con trai của mẹ, mẹ biết con sẽ làm được mà,” bà nói, giọng bà nghẹn ngào. “Mẹ tự hào về con lắm.”
Sáng hôm sau, Tuấn dậy từ rất sớm. Anh mặc bộ quần áo tươm tất nhất, chải chuốt gọn gàng. Anh đến công ty của giám đốc Trần Minh với một trái tim đầy hy vọng và cả một chút lo lắng. Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Giám đốc Minh không hỏi quá nhiều về bằng cấp hay kinh nghiệm. Ông chủ yếu hỏi về tính cách, về thái độ làm việc của Tuấn.
“Cậu Tuấn này, tôi không cần một người có bằng cấp cao nhất, hay kinh nghiệm dày dặn nhất,” Giám đốc Minh nói. “Tôi cần một người thật thà, có trách nhiệm, và có cái tâm. Và tôi thấy ở cậu tất cả những điều đó.”
Cuối cùng, Tuấn đã được nhận vào làm điều phối viên du lịch. Anh bắt đầu một công việc mới, một cuộc sống mới. Ban đầu, anh gặp không ít khó khăn. Mọi thứ đều lạ lẫm, khác biệt hoàn toàn so với công việc phụ xe. Anh phải học hỏi nhiều điều mới, từ cách sắp xếp lịch trình, liên hệ với đối tác, cho đến cách giao tiếp với khách hàng.
Nhưng Tuấn không nản lòng. Anh luôn nhớ lời mẹ dặn: “Cứ cố gắng hết sức mình, rồi thành công sẽ đến.” Anh học hỏi từng chút một, chăm chỉ làm việc, và không ngừng nỗ lực để hoàn thiện bản thân. Giám đốc Minh cũng rất tận tình chỉ bảo, giúp đỡ anh.
Dần dần, Tuấn trở nên thành thạo hơn trong công việc. Anh được khách hàng yêu mến bởi sự tận tâm, chu đáo và thái độ phục vụ nhiệt tình. Anh cũng được đồng nghiệp tin tưởng, quý mến bởi sự thật thà, chân thành. Mức lương của Tuấn cũng tăng lên đáng kể. Anh có đủ tiền để lo viện phí cho mẹ, để mua cho mẹ những món ăn ngon, những bộ quần áo mới.
Căn bệnh của bà Lan cũng dần thuyên giảm. Bà không còn phải chịu đựng những cơn đau quằn quại nữa. Bà thường xuyên được Tuấn đưa đi dạo, đi thăm bạn bè. Nhìn thấy mẹ vui vẻ, khỏe mạnh, Tuấn cảm thấy cuộc sống của mình thật sự có ý nghĩa.
Một buổi chiều, Tuấn cùng mẹ ngồi trên ghế đá công viên. Nắng chiều vàng ươm, gió nhẹ thổi lay những tán lá.
“Mẹ ơi,” Tuấn nói, nắm lấy tay mẹ. “Con cảm ơn mẹ. Nếu không có những lời dạy của mẹ, con đã không có được ngày hôm nay.”
Bà Lan mỉm cười, đôi mắt bà ánh lên sự tự hào. “Con trai của mẹ, con đã trưởng thành rồi. Con đã tự mình tạo nên cuộc đời mình.”
Tuấn nhìn xa xăm, về phía những tòa nhà cao tầng sừng sững. Anh nhớ lại những ngày tháng lam lũ, nhớ lại những chuyến xe buýt dài bất tận, nhớ lại chiếc vali bị bỏ quên, và cả những suy nghĩ ích kỷ đã từng len lỏi trong đầu anh. Anh biết, cuộc đời anh đã thay đổi hoàn toàn, nhờ một hành động nhỏ bé của lòng chính trực.
Giờ đây, Tuấn không còn là một người phụ xe buýt đường dài nữa. Anh là một điều phối viên du lịch tài năng, có trách nhiệm. Anh có một công việc ổn định, một cuộc sống đủ đầy, và một người mẹ khỏe mạnh, hạnh phúc. Anh hiểu rằng, giá trị thật của con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị, mà ở cái tâm, ở sự chân thành và ở những hành động tử tế mà mình làm cho người khác.
Cuộc đời của Tuấn, từ một trang giấy trắng, đã được viết nên một câu chuyện đầy cảm hứng. Đó là câu chuyện về lòng chính trực, về sự biết ơn, và về những cơ hội bất ngờ đến từ những điều nhỏ bé nhất. Anh biết, hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng anh sẽ luôn giữ vững cái tâm của mình, và tiếp tục sống một cuộc đời có ý nghĩa.