Tôi và Linh yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên. Tình yêu của chúng tôi giản dị, không toan tính, không vụ lợi. Tôi yêu Linh vì cô ấy dịu dàng, thông minh, và luôn biết cách khiến tôi cười. Sau khi cưới, tôi mới biết gia đình Linh giàu có đến mức nào. Bố mẹ cô ấy sở hữu một tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn, với khối tài sản mà tôi chưa từng mơ tới. Nhưng điều đó chẳng làm tôi bận tâm, vì tôi luôn muốn tự mình xây dựng sự nghiệp.
Mọi chuyện bắt đầu khi công ty khởi nghiệp của tôi gặp khó khăn. Một dự án đầu tư lớn thất bại, khiến tôi rơi vào cảnh nợ nần. Tôi đã thử vay khắp nơi, nhưng không ngân hàng nào chấp nhận hồ sơ của tôi trong tình trạng tài chính bấp bênh. Trong lúc tuyệt vọng, tôi nghĩ đến gia đình Linh. Tôi quyết định đến gặp bố mẹ vợ, ngỏ ý vay 3 tỷ đồng để vực dậy công ty. Tôi hy vọng với mối quan hệ gia đình, ông bà sẽ thông cảm và cho tôi vay với lãi suất thấp hơn ngân hàng, giúp tôi có cơ hội xoay sở.
Bố mẹ Linh tiếp tôi trong căn phòng khách sang trọng. Sau khi nghe tôi trình bày, ông bà đồng ý cho vay, nhưng với một điều kiện: tôi phải ký hợp đồng vay, và lãi suất cao hơn ngân hàng 1,5 lần. Tôi sững sờ. Tôi đã nghĩ gia đình sẽ hỗ trợ tôi như người thân, nhưng hợp đồng này chẳng khác gì một giao dịch kinh doanh lạnh lùng. Dù thất vọng, tôi vẫn ký, vì không còn lựa chọn nào khác.
Từ đó, mỗi lần về thăm nhà vợ, tôi cảm nhận rõ sự thay đổi. Bố mẹ Linh nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, như thể tôi là kẻ đang âm mưu chiếm đoạt tài sản của họ. Những cuộc trò chuyện trở nên gượng gạo, và tôi cảm thấy mình bị coi thường. Tệ hơn, khi Linh biết chuyện, cô ấy khuyên tôi nên từ bỏ giấc mơ kinh doanh và về làm thuê trong công ty của bố cô. “Anh không cần phải cố quá đâu. Vào công ty bố, anh sẽ có vị trí tốt, ổn định hơn,” Linh nói, nhưng tôi nghe ra sự thiếu tin tưởng trong giọng cô ấy. Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc. Chẳng lẽ tôi chỉ là một gã thất bại trong mắt gia đình vợ?
Những tháng sau đó, tôi làm việc ngày đêm để trả nợ và cứu vãn công ty. Nhưng áp lực từ khoản vay và sự nghi ngờ từ nhà vợ khiến tôi gần như kiệt sức. Mỗi lần nhìn Linh, tôi vừa yêu vừa giận. Tôi yêu cô ấy, nhưng không thể chấp nhận việc bị xem như kẻ ăn bám.
Rồi một ngày, mọi thứ thay đổi. Trong một buổi họp cổ đông của công ty, tôi tình cờ phát hiện ra một sai sót nghiêm trọng trong hợp đồng lớn của tập đoàn bố vợ. Một đối tác đã cố tình cài bẫy, khiến công ty đứng trước nguy cơ mất hàng chục tỷ đồng. Với kinh nghiệm kinh doanh của mình, tôi đề xuất cách xử lý, liên hệ lại đối tác và đàm phán để sửa đổi hợp đồng. Nhờ đó, tập đoàn không chỉ tránh được thiệt hại mà còn ký thêm một hợp đồng mới với giá trị lớn hơn.
Bố Linh gọi tôi vào phòng làm việc sau vụ việc. Lần đầu tiên, ông nhìn tôi với ánh mắt khác – không còn dè chừng, mà là sự tôn trọng. “Cậu đã cứu công ty của tôi,” ông nói. “Tôi đã sai khi đánh giá thấp cậu.” Ông xé bản hợp đồng vay tiền trước mặt tôi và nói rằng khoản nợ coi như đã trả. Linh, đứng bên cạnh, nắm tay tôi chặt hơn bao giờ hết, mắt cô long lanh xin lỗi.
Từ ngày đó, tôi không chỉ lấy lại được lòng tự trọng mà còn xây dựng được niềm tin với gia đình vợ. Tôi nhận ra rằng, dù giàu có hay nghèo khó, điều quan trọng nhất là không bao giờ từ bỏ chính mình.