Sửa nhà cấp 4 thành khang trang, bác cả x/ỉa x/ói và lời đáp của mẹ tôi khiến bác n/ín luôn

Ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè đổ xuống, làm chói mắt khi tôi nhìn ra sân. Tiếng máy trộn bê tông ầm ì, tiếng búa gõ lách cách, và tiếng thợ hồ nói chuyện rôm rả đã trở thành âm thanh quen thuộc trong căn nhà tôi suốt mấy tuần nay. Căn nhà cấp 4 cũ kỹ, thấm đẫm kỷ niệm tuổi thơ của tôi, đang dần biến đổi. Những bức tường gạch mới tinh, những thanh thép kiên cố đang vươn mình lên, hứa hẹn một tổ ấm khang trang hơn. Tôi, Nam, 25 tuổi, đứng nhìn công trình đang dần hình thành, lòng tràn ngập niềm vui và cả một chút bồi hồi.
Gia đình tôi, tuy không khá giả, nhưng luôn tràn ngập tình yêu thương. Ba tôi làm công nhân, mẹ tôi buôn bán nhỏ ở chợ. Cả đời ba mẹ tôi đều dành dụm, chắt chiu từng đồng để nuôi tôi ăn học, và ước mơ lớn nhất của họ là có thể sửa sang lại căn nhà cấp 4 cũ kỹ này. Căn nhà đã gắn bó với gia đình tôi qua bao thế hệ, là nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm vui buồn. Nhưng nó đã quá xuống cấp, ẩm thấp và chật chội.
Sau nhiều năm tích góp, cuối cùng ba mẹ tôi cũng đủ tiền để thực hiện ước mơ đó. Chúng tôi quyết định sẽ xây lại căn nhà thành một ngôi nhà tường kiên cố, khang trang hơn, đủ rộng rãi để cả gia đình có một cuộc sống thoải mái. Niềm vui và sự háo hức lan tỏa khắp căn nhà. Tôi cũng góp phần vào công việc này, phụ giúp ba mẹ từ việc tìm kiếm vật liệu, đến giám sát thợ thi công.
Thế nhưng, niềm vui đó chưa kịp trọn vẹn thì một “vị khách không mời” đã xuất hiện. Đó là bác cả của tôi, bác Hùng. Bác ấy là anh trai của ba tôi, một người luôn coi trọng vật chất và địa vị. Gia đình bác cả khá giả, và bác ấy nổi tiếng là người khôn ngoan, tính toán. Bác ấy cũng là người đã chiếm phần lớn đất hương hỏa của ông bà để lại, xây một căn nhà 3 tầng to lớn, bề thế ngay cạnh nhà chúng tôi. Điều này, từ lâu đã là một vết sẹo trong lòng gia đình tôi, nhưng ba mẹ tôi luôn chọn cách im lặng, nhẫn nhịn.
Bác Hùng bước qua nhà tôi, với vẻ mặt đầy vẻ “quan tâm” nhưng ánh mắt lại không giấu được sự soi mói và khinh thường. Bác ấy đi vòng quanh công trình đang xây dở, rồi chép miệng.
“Ơ này, thằng Ba (tên gọi thân mật của ba tôi) với con Loan (tên mẹ tôi) làm gì mà rầm rộ thế?” bác Hùng nói, giọng điệu trịch thượng. “Nhà nghèo thì cứ sống đơn sơ, sửa làm chi cho tốn tiền. Tổ tiên để lại thì nên giữ nguyên chứ.”
Tim tôi thắt lại. Lại là những lời lẽ đó. Những lời nói đầy sự khinh thường, đầy sự ích kỷ. Tôi nhìn ba mẹ tôi, thấy gương mặt họ thoáng buồn. Ba tôi chỉ im lặng, còn mẹ tôi thì giữ vẻ điềm tĩnh. Tôi định lên tiếng đáp trả, nhưng mẹ tôi đã kịp thời ngăn tôi lại bằng một cái nhìn.
Mẹ tôi mỉm cười, nụ cười ấy thật hiền hậu, nhưng ánh mắt bà ấy lại toát lên một sự thẳng thắn đến đáng sợ. Bà nhìn thẳng vào mắt bác Hùng, giọng bà ấy nhẹ nhàng, nhưng lại rõ ràng, dứt khoát, từng lời từng chữ như những viên ngọc trai rơi xuống mặt phẳng tĩnh lặng. “Tổ tiên để lại thì cũng mong con cháu khá lên. Nếu bác thương tổ tiên thật, chắc bác không xây nhà 3 tầng trên phần đất to gấp 3 lần nhà tôi đâu.”
Cả công trường bỗng chốc trở nên im lặng. Tiếng máy trộn bê tông ngừng lại. Không khí đặc quánh lại. Bác Hùng điếng người. Gương mặt bác ấy từ đỏ bừng chuyển sang tái mét, rồi lại đỏ tía. Bác ấy há miệng, định nói thêm gì đó, nhưng rồi lại ngậm chặt. Có lẽ, bác ấy không ngờ mẹ tôi lại có thể đáp trả một cách thẳng thắn và sắc bén đến vậy. Những lời nói của mẹ tôi như một mũi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào lòng tự trọng của bác Hùng, phơi bày tất cả sự tham lam, ích kỷ mà bác ấy đã che giấu bấy lâu.
Bác Hùng im bặt. Bác ấy quay lưng, lặng lẽ ra về, không một lời từ biệt. Tôi nhìn theo bóng lưng của bác ấy, lòng tôi dâng lên một cảm giác hả hê khó tả. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ tôi mạnh mẽ đến vậy, không nhẫn nhịn, không cam chịu. Mẹ tôi đã dùng chính sự thật, dùng chính những gì bác ấy đã làm, để đánh trả bác ấy.
Sau khi bác Hùng về, tôi ôm chầm lấy mẹ. “Mẹ ơi… Mẹ nói hay lắm! Con tự hào về mẹ!” tôi nói, nước mắt tôi trào ra. Ba tôi cũng nhìn mẹ, ánh mắt ông ấy đầy sự ngưỡng mộ và tự hào.
Mẹ tôi mỉm cười, nụ cười ấy không phải là sự chiến thắng, mà là sự nhẹ nhõm, và cả một chút buồn. “Thôi con ạ, nói ra được cũng là nhẹ lòng. Mẹ không muốn chấp nhặt, nhưng có những lúc mình cũng phải nói ra sự thật.”
Mẹ tôi kể cho tôi nghe, bà đã từng rất buồn, rất tủi thân vì chuyện mảnh đất đó. Bà không tranh giành vì bà không muốn tình cảm anh em sứt mẻ, và bà tin rằng, trời Phật có mắt. Nhưng những lời khinh thường, những lời nói mỉa mai của bác Hùng đã vượt quá giới hạn. Bà không thể chấp nhận được việc bác ấy lại đến và “dạy đời” về sự nghèo khó của chúng tôi, trong khi chính bác ấy đã chiếm đoạt tài sản của gia đình.
You may also like

“Mẹ không muốn con phải chịu những lời đó nữa,” mẹ tôi nói. “Mẹ muốn con có một cuộc sống tốt hơn, một căn nhà khang trang hơn. Mẹ không muốn người ta khinh thường con.”

Tôi nhìn mẹ, lòng tôi quặn thắt. Hóa ra, mẹ tôi không phải là người cam chịu. Bà chỉ nén nỗi đau vào lòng, và chờ đợi một thời điểm thích hợp để nói ra sự thật. Bà đã hy sinh rất nhiều vì tôi, vì gia đình tôi.
Tôi nhận ra rằng, sự lương thiện không có nghĩa là yếu đuối. Sự nhẫn nhịn không có nghĩa là hèn nhát. Đôi khi, sự lương thiện và sự nhẫn nhịn lại chính là sức mạnh lớn nhất, là vũ khí sắc bén nhất để đối mặt với sự bất công, với sự ích kỷ.
Từ hôm đó, mẹ tôi như trút được gánh nặng trong lòng. Bà không còn buồn bã vì những lời nói của bác Hùng nữa. Bà tập trung vào việc giám sát công trình, với một tâm trạng vui vẻ, thoải mái.
Ngôi Nhà Mới Và Sự Thay Đổi Trong Mối Quan Hệ
Công trình xây dựng diễn ra thuận lợi. Sau vài tháng, căn nhà cấp 4 cũ kỹ đã biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà tường khang trang, kiên cố. Căn nhà không quá lớn, nhưng đủ rộng rãi và tiện nghi cho cả gia đình tôi.
Ngày chúng tôi dọn vào nhà mới, mọi người trong xóm đều đến chúc mừng. Ai cũng khen ngôi nhà đẹp, khen ba mẹ tôi giỏi giang. Nụ cười rạng rỡ trên môi ba mẹ tôi khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Bác Hùng, từ hôm đó, không dám can thiệp vào chuyện nhà tôi nữa. Bác ấy vẫn sống trong căn nhà 3 tầng to lớn của mình, nhưng tôi nhận thấy, bác ấy không còn vẻ kiêu ngạo, trịch thượng như trước. Mỗi lần gặp ba mẹ tôi, bác ấy cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, không dám nói thêm lời nào.
Tôi không biết, liệu bác Hùng có thực sự thay đổi hay không. Nhưng tôi biết, tôi đã thay đổi. Tôi không còn quá bận tâm đến những lời nói của bác ấy nữa. Tôi đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tôi hiểu rằng, giá trị của một con người không nằm ở tài sản, không nằm ở vẻ bề ngoài, mà nằm ở nhân cách, ở tấm lòng.
Hạnh Phúc Đích Thực Và Lời Kết Từ Trái Tim
Căn nhà mới không chỉ là một không gian sống, mà nó còn là biểu tượng cho sự nỗ lực, sự kiên trì của ba mẹ tôi, và là minh chứng cho thấy, những giá trị đích thực luôn được trân trọng.
Tôi nhìn ba mẹ tôi, nhìn vào đôi mắt họ ánh lên niềm hạnh phúc. Tôi biết, tôi đã có một gia đình tuyệt vời. Ba mẹ tôi đã dạy cho tôi một bài học quý giá về cuộc đời: Đất đai, tiền bạc có thể mất đi, nhưng đạo đức, lương tâm và tình người thì không bao giờ mất.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách, những lời nói cay nghiệt. Nhưng quan trọng là cách chúng ta đối mặt với chúng, cách chúng ta học hỏi từ chúng, và cách chúng ta giữ vững niềm tin vào những giá trị tốt đẹp.
Tôi tin rằng, những gì ba mẹ tôi đã làm, những gì ba mẹ tôi đã dạy tôi, sẽ luôn là kim chỉ nam cho cuộc đời tôi. Tôi sẽ sống sao cho có đức, cho lương thiện, và sẽ luôn trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai đang chiếu rọi, làm ấm lên căn nhà mới của tôi. Tôi mỉm cười. Tôi biết, tôi sẽ luôn tự hào về ba mẹ tôi, về ngôi nhà này, và về những giá trị mà gia đình tôi đã xây dựng.
Ngôi nhà mới không chỉ mang lại sự thoải mái về vật chất, mà còn mang lại sự bình yên trong tâm hồn. Nó là nơi tôi có thể sống là chính mình, nơi tôi được yêu thương và được trân trọng. Nó là nơi tôi biết rằng, hạnh phúc đích thực không nằm ở sự giàu sang hay địa vị, mà nằm ở tình yêu thương, ở sự sẻ chia, và ở một trái tim lương thiện.
ll

Related Posts

Trà Vinh hot nhất lúc này: Siêu phẩm vỏn vẹn 3 phút nhưng xem đến giây thứ 2 đã phải cảm thán rồi

Sau 7 năm kết hôn, nguyên nhân gì khiến diễn viên Lan Phương quyết định “đường ai nấy đi” với ông xã ngoại quốc. Vừa qua, diễn…

Hai em học sinh rủ nhau ra hành lang lớp học “ăn kem” khiên ai xem cũng phải “mắt chữ o mồm chữ a”

Vợ NSND Công Lý phủ nhận tin cô mang thai đang lan truyền trên mạng xã hội. Chị Ngọc Hà cho biết hiện tại vợ chồng cô…

Vì sao khi hôn, đàn ông không thể để tay ”ở yên 1 chỗ”?

“Vì sao đàn ông lại hay, thích chạm vào ng*c của người phụ nữ khi hôn?” Các nhà khoa học đã chỉ ra rằng, đây chính là…

Ở nhà thì “xanh lá” với chồng, ra ngoài thì “ứ ừ ự” hết anh này đến anh kia

Cường Đô La cho thấy hình ảnh một ông bố giản dị, không ngại chơi những trò trẻ thơ cùng các con. Ngày 26/7, Cường Đô La…

Diễn viên Vân Trang khiến nhiều người ngưỡng mộ : Ở biệt thự 1000m2, bà chủ khu du lịch sinh thái, hạnh phúc viên mãn

Ở tuổi U40, Vân Trang đã trải qua 4 lần sinh nở nhưng vẫn giữ được nhan sắc trẻ đẹp cùng vóc dáng thon gọn. Cô đang…

Cả nước th:.ất v:.ọng: Tạm biệt BTV Khánh Trang ‘Bản tin Thời sự 19h VTV’

Thủ tướng yêu cầu Tổng giám đốc Đài Truyền hình Việt Nam chỉ đạo kiểm điểm, xác định trách nhiệm của tổ chức, cá nhân liên quan…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *