Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường. Ông Quang – một người thợ sửa xe ngoài 40 tuổi – bần thần ngồi bên hành lang, tay nắm chặt chiếc khăn len vợ ông đan dở.
Bà Hoa – vợ ông – ra đi sau một cơn bạo bệnh. Không tiền điều trị, ông đã gõ cửa khắp nơi. Nhưng khi bệnh viện báo tin cuối cùng, ông chỉ còn biết ôm ba cô con gái nhỏ ngồi thẫn thờ giữa bóng đêm đặc quánh của số phận.
Từ ngày ấy, ông Quang trở thành cả cha lẫn mẹ. Sáng sớm, ông thức dậy từ 4 giờ để nấu cơm, giặt giũ, dắt xe cho khách. Trưa, tranh thủ về nhà đút cơm cho bé út. Tối đến, khi xóm làng đã lên đèn, ông vẫn cặm cụi dưới bóng điện mờ, vừa kiểm tra bài cho hai đứa lớn, vừa ru con út ngủ.
Nhiều người bảo ông đi bước nữa. Nhưng ông chỉ cười:
— “Tôi còn ba cô gái nhỏ cần tôi hơn bất kỳ ai khác.”
Khó khăn đè nặng từng năm. Có lần bé Mai – con thứ hai – sốt cao giữa đêm, ông bế con chạy bộ hơn 2 cây số tới trạm xá vì không đủ tiền thuê xe ôm. Hôm đó trời lạnh, ông cởi áo khoác cho con, người ông run cầm cập nhưng ánh mắt vẫn ấm áp lạ thường.
Ba cô con gái lớn lên trong tình yêu đầy hy sinh của cha. Họ hiểu được nỗi vất vả, nên học ngày học đêm, tự động xin học bổng, làm thêm để phụ cha.
Năm bé lớn – Lan – đỗ thủ khoa Đại học Y Hà Nội, báo chí về tận làng phỏng vấn. Họ gọi cô là “con gái người thợ sửa xe”. Cô chỉ nói:
— “Tôi là con gái của người hùng.”
Sau đó, Mai và Vy – hai em – nối gót chị, đều đỗ vào ngành Y. Cả ba sau này đều trở thành bác sĩ chuyên khoa, làm việc ở những bệnh viện lớn, góp phần chữa bệnh cứu người, luôn giữ trong lòng một lời dạy của cha: “Nghèo thì chịu, nhưng sống đàng hoàng và tử tế. Các con là hy vọng của mẹ, là niềm tin của cha.”
Năm ông Quang 70 tuổi, trong buổi tri ân ở bệnh viện, ba nữ bác sĩ bước lên sân khấu, thay phiên nhau giới thiệu mình. Khi họ mời “người truyền cảm hứng” bước lên, một ông già tóc bạc, áo cũ, bước ra giữa những tràng pháo tay.
Ông xúc động nghẹn ngào:
— “Tôi chỉ là một người cha. Ba đứa con gái mới là kỳ tích.”
Phía dưới, bao ánh mắt rưng rưng nhìn theo. Một người đàn ông mất vợ, tay trắng, nuôi ba con gái thành bác sĩ – không phải phép màu, mà là một đời người sống trọn chữ thương.