Sáng nay, tôi và chồng vừa bước ra khỏi tòa án, chính thức đặt dấu chấm hết cho 7 năm chung sống bằng một tờ giấy ly hôn có đủ chữ ký của hai đứa. Thực lòng, chẳng có oán hận gì lớn lao, chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cực.
Những ngày cuối cùng bên nhau, anh ấy thường xuyên vắng nhà, về khuya và dường như chẳng còn lời tử tế nào dành cho tôi trong những bữa cơm. Còn tôi thì cứ cáu gắt, lạnh lùng, tối đến là lại đóng chặt cửa phòng. Chẳng có người thứ ba xen vào, cũng chẳng có những màn đánh ghen ầm ĩ nào cả. Chúng tôi cứ thế sống cạnh nhau như hai người xa lạ, cho đến một ngày tôi mở lời đề nghị ly hôn, và anh ấy cũng gật đầu đồng ý. Thế là cả hai cùng nhau ra tòa. Chẳng có mấy lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng phải đến, chỉ là ai sẽ là người nói ra trước mà thôi.
Anh ấy bảo sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi cũng không hỏi thêm gì. 3 tỷ đối với tôi lúc này là quá đủ để bắt đầu một cuộc sống mới, không còn phụ thuộc vào ai.
Phiên tòa diễn ra nhanh chóng. Bước ra khỏi phòng xử án, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng đến lạ. Chồng cũ nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi cứ nghĩ thế là mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Thế mà vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại tôi đã reo lên, là thằng em trai tôi gọi.
Tôi vừa nhấc máy, nó đã hỏi ngay: “Chị ly hôn xong chưa? Nhận được bao nhiêu rồi? Có thể đòi thêm không? Cái nhà bên anh rể vẫn đứng tên hai người, đòi chia đôi đi. Căn nhà đó giờ bán vội cũng được hơn chục tỷ, anh rể không muốn bán thì cũng phải trả chị 5 tỷ, đòi được bao nhiêu thì chị phải đòi nhé, không là sau này hối hận đấy”.
Nghe tiếng em trai, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Nó chẳng hỏi tôi có buồn không, chỉ hỏi tôi đòi được bao nhiêu tiền. Tôi cứ tưởng vì nó quan tâm đến tương lai của tôi, nhưng không ngờ nó lại nói tiếp: “Em đặt cọc mua nhà rồi, thiếu khoảng 2 tỷ, chị cho em mượn nhé”.
Tôi tắt máy giữa chừng, chẳng muốn nói thêm lời nào. Ngồi vào chiếc taxi, tôi đưa mắt nhìn qua ô cửa kính. Phố xá vẫn nhộn nhịp, mọi người vẫn hối hả, chỉ có tôi là cảm thấy chông chênh đến lạ.
Tôi chưa bao giờ là người tính toán với ai. Trong suốt cuộc hôn nhân vừa qua, tôi cũng chẳng đòi hỏi gì ở chồng. 3 tỷ kia là anh ấy chủ động đưa, tôi không cần phải tranh giành. Tôi cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ rồi, thế mà không ngờ đứa em trai duy nhất, người mà tôi từng nghĩ sau ly hôn có thể về ở cùng một thời gian để tìm hướng đi mới cho bản thân, lại coi tôi như một cây ATM sẵn tiền để rút.
Tôi lục lọi trong đầu bao nhiêu lần mình đã giúp nó. Nào là cho tiền cưới vợ, mua xe máy, rồi những lần nó thất nghiệp, tôi cứ thế chuyển khoản mà chẳng cần hỏi lại. Vậy mà bây giờ, nó không hề hỏi han tôi một câu, chỉ nghĩ tôi có tiền thì phải cho nó.
Kiểu này tôi biết mình không thể về nhà bố mẹ đẻ ở được, vì chắc chắn sẽ chạm mặt em trai, sẽ bị nó trách móc hoặc đòi hỏi đến khi nào tôi đưa tiền thì thôi. Tôi không biết có nên đưa tiền cho em trai để được yên ổn, hay cứ giữ số tiền đó để lo cho bản thân mình đây?