Nhà chú rể ở tận Phú Thọ, rước dâu về Thanh Hóa – 500km, trời nắng như đổ lửa.

Vừa đến nơi, họ nhà gái mời mâm cơm ra đã thấy lèo tèo vài đĩa cổ gà luộc, nem chua, lạc rang và canh rau ngót.
Mẹ chú rể lườm lườm, ngồi chưa ấm ghế đã xì xào:
– “Trời ơi, cưới xin mà mời khách ăn kiểu này đây à?”
– “Tôi nói rồi mà, mấy nhà quê ki bo có tiếng, đúng là chẳng biết ngượng.”
– “Biết thế cho cưới ở nhà mình!”
Không khí đang bắt đầu lạnh tanh, họ hàng nhà gái nghe hết.
Cô dâu đỏ mặt, còn bố mẹ cô thì chỉ mỉm cười.
15 phút sau, một hồi trống lân vang lên ngoài sân.
Cả đoàn 8 thanh niên khiêng ra… 2 bàn dài phủ khăn đỏ, trên đó lần lượt đặt hơn 30 phong bì vàng kim, ghi rõ tên từng thành viên họ nhà trai.
Mỗi phong bì mở ra… là giấy chuyển khoản và giấy sang tên SỔ ĐỎ – 8 mảnh đất, 1 dãy trọ, và 1 căn homestay ven biển.
Người chú bên nhà gái đứng dậy, dõng dạc tuyên bố:
– “Nhà gái chúng tôi biết rõ một số người chưa thực tâm quý mến con bé, nên thử một phép nhỏ xem có ai thật lòng.
Đây là quà cưới bên nhà gái tặng con – làm của hồi môn – không phải để khoe, mà để phân biệt rõ ai là người biết trọng nhau.”
Cả họ nhà trai đứng hình.
Mẹ chú rể thì xấu hổ, cố lén đẩy cái đĩa cổ gà sang mâm khác.
Chú rể ngồi cúi gằm mặt.
Cô dâu thì lặng lẽ… tháo chiếc nhẫn cưới, đặt lên bàn, và quay vào trong.
“Đám cưới không phải để thử lòng, nhưng cách cư xử lại chính là tấm gương soi rõ nhất những ai đáng được bước vào nhà người khác.”