
Gia đình ông Lân giàu có, gia giáo, nhất quyết phản đối. Mẹ chồng tương lai khinh thường bà ra mặt:
“Con nhà nghèo rớt mồng tơi, không có cửa bước chân vào cái nhà này!”
Bà Lan van xin, nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn lạnh lùng và câu nói sắc như dao của người đàn ông từng thề non hẹn biển:
“Cô sống sao thì sống, đừng làm phiền tôi nữa.”
Bị đuổi khỏi nhà trong một buổi chiều mưa tầm tã, bụng mang dạ chửa, bà Lan lầm lũi ôm lấy cái bụng ngày càng nặng nề, rời xa Hà Nội về quê ngoại. Không ai đỡ đần, bà đi bán rau, quét chợ, cấy thuê, gánh nước… miễn sao có tiền mua cơm, mua sữa. Cái xóm nhỏ ai cũng xót thương, nhưng không ai giúp được gì ngoài một vài bữa cháo qua ngày.
9 tháng sau, bà sinh ra một cặp song sinh – hai bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Minh và Tuấn. Trong ánh mắt mệt mỏi sau cơn vượt cạn, bà thì thầm:
“Mẹ không có gì cho các con… Nhưng mẹ sẽ nuôi các con thành người tử tế.”
Cuộc sống vẫn chẳng khá hơn là bao. Minh và Tuấn lớn lên trong túp lều mái rơm dột nát, nhưng trong đôi mắt sáng ngời là lòng hiếu thảo và sự nỗ lực phi thường. Cả hai vừa học vừa phụ mẹ, chưa từng oán than.
Bà Lan chỉ học hết lớp 5, nhưng suốt 12 năm trời, bà là “gia sư” đêm khuya của hai con – vừa học vừa dò theo sách giáo khoa, để con không thiếu thốn kiến thức.
Rồi kỳ tích cũng đến. Minh và Tuấn cùng thi đỗ Học viện Hàng không. Tin đó lan ra cả làng. Ngày con lên Hà Nội nhập học, bà Lan chỉ có thể dúi cho mỗi con vài trăm nghìn – số tiền bà để dành bằng cả mùa bán rau.
30 năm sau, tại sân bay quốc tế, hai phi công Minh và Tuấn mặc đồng phục chỉnh tề, nở nụ cười tự hào đón mẹ. Hôm ấy, bà Lan bật khóc. Không phải vì tủi thân, mà vì cuối cùng, bà đã giữ đúng lời hứa thuở nào.
Khi báo chí đến phỏng vấn, Minh chỉ nói một câu:
“Nếu mẹ tôi không bị bỏ rơi, không bị ép sống nghèo, có lẽ anh em tôi đã không bay cao đến thế này.”
Còn bà Lan – người mẹ đơn thân ngày nào, hôm ấy mặc bộ áo dài tím, tóc bạc trắng, chỉ cười nhẹ:
“Tôi chưa từng thấy mình khổ. Chỉ là… tôi đã sống để yêu thương hết lòng.”