Suốt hai mươi hai năm, ông Quang sống lặng lẽ trong căn nhà nhỏ ven làng. Người ta bảo ông khùng — trẻ trai trai mà không cưới vợ, lại ôm đứa con chẳng phải của mình mà nuôi như ngọc. Nhưng ông không giận, cũng chẳng giải thích. Với ông, chỉ cần được nhìn thằng bé lớn lên, ngoan ngoãn và tử tế, là đủ.
Ngày đó, Hạnh — mối tình đầu của ông — bỏ lại đứa trẻ đỏ hỏn trong tay ông, đôi mắt ngập nước:
– Em lỡ lầm… Không thể nuôi nó. Nếu anh còn thương em, xin anh nuôi giúp. Chỉ một thời gian thôi, khi em ổn định, em sẽ quay lại…
Rồi cô đi, không lời từ biệt, không một lần trở về. “Chỉ một thời gian” ấy kéo dài suốt 22 năm. Ông Quang không đi tìm, cũng chẳng oán trách. Ông đặt tên thằng bé là Khánh, dạy nó đi, dạy nó viết, đi họp phụ huynh, đi họp lớp, dắt nó đi tiêm vaccine, bện tóc cho nó khi còn bé, rồi ngồi trước sân khi nó đi học về muộn…
Hôm nay, ngày Khánh tốt nghiệp đại học. Nó mặc áo cử nhân, rạng ngời bước lên sân khấu, tìm ánh mắt người cha dưới hàng ghế xa. Ông Quang, tóc đã muối tiêu, ngồi cười, đôi tay gầy vỗ từng nhịp chậm rãi.
Bất ngờ, giữa sân trường, một người phụ nữ xuất hiện. Thanh lịch, quý phái, ánh mắt long lanh hướng thẳng về phía Khánh. Người phụ nữ đó là Hạnh.
Cô bước tới gần, không rụt rè, không do dự. Cô ôm Khánh, cười:
– Mẹ xin lỗi vì đã vắng mặt bao năm… Giờ mẹ về rồi…
Khánh đứng sững. Ông Quang cũng đứng sững. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Chẳng ai hiểu chuyện, chỉ thấy cậu sinh viên ôm một người đàn bà lạ mặt còn người cha già thì im lặng lùi về phía sau.
Ánh mắt ông Quang chạm vào mắt Hạnh. Giây phút ấy, quá khứ ùa về như cơn bão. Những đêm sốt co ro ông thức trắng lau trán cho Khánh, những buổi sáng dầm mưa đưa con tới lớp, cả những ngày nửa gói mì là bữa trưa duy nhất, ông đều cười. Vậy mà, chỉ một cái quay lưng của con, khi nó nắm tay mẹ ruột, đi về phía người đàn bà ấy… ông thấy mình chẳng còn chỗ đứng.
Không ai thấy ông rơi nước mắt. Nhưng khi ông quay lưng rời khỏi sân trường, bước đi chậm rãi giữa cái nắng chói chang của tháng Sáu, bờ vai ông run lên từng hồi. Bóng ông kéo dài trên vỉa hè vắng, nhỏ dần… nhỏ dần…
Và rồi, ông bật khóc.
Không phải vì mất con. Mà vì 22 năm yêu thương – có lẽ chưa đủ… để được gọi là “cha”.