Giữa buổi trưa, phòng giao dịch ngân hàng trên phố lớn xôn xao khi thấy một ông lão mặc áo bạc phếch, quần lấm bùn, chân đi đôi dép lê sứt quai, lom khom bước vào, tay ôm một bọc nilon cũ kỹ.

Ông nói rành rọt:
“Tôi rút 5 tỷ từ sổ tiết kiệm đứng tên tôi.”
Nhân viên quầy hơi nhíu mày:
“Cụ có nhầm không ạ? Mời cụ ra ngoài đợi một chút, để… xác minh lại.”
Cô liếc về phía bảo vệ.
Ngay lúc đó, ông lão vẫn im lặng, chỉ tay thẳng ra cửa sảnh.
Tất cả ngoái đầu nhìn…
VÀ SỮNG SỜ:
Chiếc xe Rolls-Royce Phantom bản giới hạn, gắn biển ngoại giao, đang đậu giữa nắng gắt.
Tài xế mặc vest chỉnh tề vội vã mở cửa, cúi người:
“Thưa ông, xin mời.”
Cô nhân viên suýt đánh rơi máy đếm tiền.
Một lãnh đạo chi nhánh từ trong chạy ra, cúi người chắp tay xin lỗi không ngừng:
“Dạ… chúng cháu không biết… mong bác lượng thứ!”
Ông lão chỉ cười nhẹ:
“Tôi là nông dân.
Nhưng mảnh đất tôi bán cho tập đoàn làm sân golf hồi tháng trước… đủ để tôi sống giản dị cả đời mà không phải khom lưng cúi mặt với ai.”
“Còn ai khinh người vì quần áo thì cả đời cũng chỉ làm nhân viên… tiếp khách sai.”
Từ hôm đó, câu chuyện “ông cụ 5 tỷ và chiếc Rolls-Royce” lan ra khắp khu phố như một bài học sống động về cái giá của việc đánh giá người khác qua vẻ ngoài.