Mẹ bật khóc khi thấy thứ trong balo của con trai khi về thăm nhà chồng cũ

Trong cuộc sống, đôi khi những mối quan hệ không được bắt đầu bằng máu mủ lại có thể mang lại cho ta những tình cảm chân thành và sâu sắc. Câu chuyện của Linh và mẹ chồng cũ là một minh chứng cho điều đó. Dù cuộc hôn nhân của Linh với Tuấn đã kết thúc, nhưng tình yêu thương và sự hy sinh của bà Dung – mẹ chồng cũ – đã khiến Linh cảm nhận được một thứ tình cảm lớn lao, vượt qua cả những định kiến và ranh giới của một cuộc hôn nhân đã đổ vỡ. Nhưng sự hy sinh ấy không chỉ đến từ bà Dung mà còn là những bài học về tình mẹ, tình thân và sức mạnh của sự bao dung.

Khi cuộc hôn nhân của tôi kết thúc, tôi đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ dần dần phai nhạt đi theo thời gian, như một giấc mơ đã qua. Những mối liên kết với gia đình chồng cũ sẽ bị xóa mờ, chẳng còn gì giữ lại. Nhưng tôi đã lầm. Vào một ngày, khi mở chiếc balo mà con trai tôi mang về từ nhà nội, tôi lặng người. Và trong giây phút ấy, tôi đã nhận ra một bí mật không ngờ tới. Sự tình cảm mà mẹ chồng cũ dành cho tôi không phải là điều tôi có thể đoán trước. Tôi ôm mặt khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi, không phải vì số tiền, mà vì tình cảm âm thầm và sâu sắc mà bà đã dành cho tôi.

Trời tháng Năm Sài Gòn đổ lửa. Cái nóng hừng hực như thiêu đốt mọi thứ, từ những con hẻm nhỏ cho đến từng ngôi nhà trong thành phố. Ở căn chung cư nhỏ tại quận 7, tôi – Linh, 32 tuổi – đang cặm cụi xếp lại đống quần áo vừa giặt xong. Con trai tôi, Bin, chỉ mới 6 tuổi, lon ton chạy vào với chiếc balo hoạt hình mới tinh trên vai.

“Con khoe mẹ nè! Bà nội mua cho con đó!” – thằng bé vui sướng, khoe chiếc balo hình siêu nhân màu đỏ rực.

Chiếc balo còn nguyên mùi nhựa mới, dây quai đẫm mồ hôi của Bin. Tôi nhìn con, mỉm cười. “Đẹp quá! Con cảm ơn bà nội chưa?”

“Rồi ạ! Con còn ăn cơm với ông bà xong mới về với mẹ.”

Lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả. Dù đã ly hôn với Tuấn – chồng cũ – hơn hai năm, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng giữ mối quan hệ giữa Bin và ông bà nội. Một phần vì con, phần còn lại là vì tôi thương ba mẹ Tuấn. Họ là những người luôn tử tế, chưa bao giờ quay lưng lại với tôi dù chuyện hôn nhân đã tan vỡ.

Chiều hôm đó, khi Bin đã ngủ say sau một ngày chơi mệt nhoài, tôi cầm chiếc balo lên để giặt sạch bụi. Nhưng khi vừa nhấc chiếc balo lên, tôi khựng lại.

“Sao chiếc balo này nặng vậy trời?” – tôi tự hỏi.

Mở khóa kéo ra, tôi nhìn thấy vài hộp bút màu, một cuốn vở vẽ, rồi đến… một xấp phong bì dày được buộc bằng dây thun. Tôi mở xấp phong bì ra, và đột ngột, tim tôi như thắt lại.

Bên trong là tiền, rất nhiều tiền – toàn là tờ 500 ngàn, có lẽ hơn 50 triệu đồng. Mắt tôi nhòa đi vì những giọt nước mắt không thể kìm lại. Một tờ giấy nhỏ được viết nguệch ngoạc:

“Mẹ biết con không nhận, nên mẹ gửi lại cho Bin. Dù gì, nó cũng là cháu nội. Con đừng giận mẹ. – Mẹ chồng cũ.”

Tôi buông tay, xấp tiền rơi xuống nền gạch. Tôi ôm mặt khóc. Không phải vì số tiền đó, mà vì sự âm thầm, tình cảm không lời từ người mẹ chồng cũ, người đã từng gọi tôi là con dâu.

Hai năm trước, cuộc ly hôn của tôi với Tuấn diễn ra trong im lặng. Không có cãi vã, không có sự phản bội, chỉ đơn giản là… chúng tôi đã quá khác biệt. Tuấn bận bịu với công việc, đi sớm về khuya, dần quên mất sự có mặt của tôi ở nhà. Lúc đó, tôi đã khóc, đã níu kéo, rồi cuối cùng mệt mỏi buông tay.

Ngày ra tòa, chỉ có mẹ chồng – bà Dung – ngồi phía sau, ánh mắt bà buồn bã như sương chiều tháng Mười. Khi tôi ôm Bin ra khỏi cổng tòa án, bà chỉ nói:

“Nếu con cho phép, mẹ vẫn muốn được gặp cháu. Với mẹ, con vẫn là mẹ của cháu nội mẹ. Không ai thay đổi được điều đó.”

Lời nói ấy như một lời hứa, và tôi đã đồng ý. Dù không còn là con dâu, nhưng tôi vẫn thường xuyên đưa Bin về thăm ông bà nội mỗi tháng một lần. Tuấn ít khi gặp con, nhưng bà Dung luôn dành thời gian đón tiếp cháu, nấu những món ăn mà Bin thích.

Tối hôm đó, tôi gọi điện cho bà Dung.

“Alo, mẹ hả? Mẹ… gửi gì trong balo của Bin vậy ạ?” – tôi hỏi với giọng run rẩy.

Giọng bà Dung nhẹ nhàng qua điện thoại: “Con đừng giận mẹ. Mẹ biết con khó khăn, mẹ muốn giúp một chút…”

“Mẹ ơi, con không lấy đâu. Con làm được, con lo được cho Bin mà.” – tôi nghẹn ngào.

“Không phải vì mẹ nghĩ con không lo được. Mẹ chỉ muốn Bin có thêm chút gì đó… từ nhà nội nó.”

Lời nói ấy khiến tôi không thể ngừng khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, và trong lòng tôi, sự bao dung ấy khiến tôi đau xót đến tận sâu thẳm trái tim.

Đêm đó, sau khi Bin ngủ say, tôi ngồi nhìn chiếc balo bên cạnh giường. Tôi nhớ lại từng lần bà Dung lén lút dúi vào tay tôi những bịch bánh, hộp sữa, bộ quần áo mới cho Bin, hay những quyển sách bà gửi cho tôi. Bà luôn âm thầm lo lắng cho cháu mình, sợ tôi thấy phiền.

Tôi nhớ về mẹ ruột của mình, người đã mất ba năm trước vì tai biến. Mẹ tôi cũng là người luôn âm thầm hy sinh, luôn lo lắng cho con cái từng chút một.

Giờ đây, bà Dung, một người mẹ không máu mủ, lại làm những điều tương tự. Không phải vì trách nhiệm, mà vì bà thực sự thương tôi, thương cháu bà.

Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị một món quà nhỏ – hộp trà thảo mộc, vài món thuốc bổ – đem đến nhà bà Dung. Khi bà mở cửa, tôi chỉ nói:

“Mẹ cho con trả lại chút lòng. Mẹ thương cháu, con biết. Nhưng mẹ cũng phải giữ sức khỏe, để Bin còn có chỗ mà chạy về.”

Bà Dung chỉ nắm tay tôi thật chặt, không nói lời nào. Ánh mắt của bà khiến tôi cảm nhận được một điều gì đó quý giá hơn cả tình thân – đó chính là sự bao dung.

Ba tháng sau…

Mùa mưa Sài Gòn đến đột ngột, mang theo những cơn giông chớp nhoáng, cuốn trôi những điều chưa kịp nói. Tôi vẫn tiếp tục đưa Bin về thăm ông bà nội mỗi tháng. Mối quan hệ giữa tôi và bà Dung càng trở nên thân tình hơn. Không còn khoảng cách “mẹ chồng – con dâu cũ”, chỉ còn lại tình thân đích thực.

Nhưng một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ ông Hòa – ba chồng cũ của tôi. Giọng ông khản đặc:

“Linh à… mẹ nó… mẹ đi rồi con.”

Linh ngồi sụp xuống, nước mắt trào ra không thể ngừng. Cô không thể ngờ rằng lần ghé thăm hôm trước lại là lần cuối cô còn được nghe giọng bà.

Ngày tang lễ, Linh đứng bên di ảnh của bà Dung. Trong tay bà là một bức thư, với những lời nhắn gửi đầy xúc động. Bà đã để lại cho cô một phần tiền trong sổ tiết kiệm, cùng lời dặn dò về tương lai của Bin.

Linh ôm bức thư vào lòng, nước mắt rơi lã chã. Cảm giác của bà, một người mẹ không ruột thịt nhưng lại yêu thương cô như máu mủ, khiến lòng cô nghẹn ngào.

Dù cuộc đời không theo như ý muốn, nhưng Linh biết rằng, bà Dung đã mang đến cho cô một phần tình mẹ mà không phải ai cũng có thể nhận được.

ll

Related Posts

Nữ diễn viên nh;;;ọn được bình chọn có cái a;;y đẹp nhất thế giới

Chỉ qua một động thái, chuyện tình cảm của Tăng Duy Tân và Bích Phương trở thành tâm điểm bàn tán. Sau thời gian chờ đợi, Em…

Đạo diễn Lê Hoàng: ‘Việc Hoàng Thùy Linh l:ộ c:l:i:p l;;;óng đáng nói – đáng nhớ’, xem lại mới thấy đúng

Trong khi Hoàng Thuỳ Linh đang muốn quên đi quá khứ đầy đen tối thì đạo diễn Lê Hoàng lại nhắc lại scandal này. Mới đây, mạng…

Người phụ nữ bị chồng bỏ vì nghĩ v//ô sinh, sau 9 năm cô dắt theo 2 con 9 tuổi đẹp như tranh vẽ cùng dàn siêu xe khiến chồng cũ và gia đình chồng s/ốc

1. Ngày bị đuổi khỏi nhà Ngày ấy, Lan 27 tuổi, lấy chồng đã ba năm mà mãi không có con. Nhà chồng bắt đầu xì xào,…

Thương cho chú cháu Quốc Trường – Lọ Lem quá, mọi người đừng như vậy nữa

Mỹ nam màn ảnh Việt đã lên tiếng về những tin đồn xoay quanh mối quan hệ với con gái của NSƯT Quyền Linh tại buổi ra…

Đàn ông thực sự nghĩ gì khi hôn vùng kín phụ nữ?

Nhiều đàn ông rất thích được hôn vùng kín vợ khi QH. Họ nghĩ gì khi làm chuyện đó? Một số người cho rằng “yêu” bằng miệng…

Gặp Mẹ Quý Bình và Con Dâu cúng thất tại nhà ở Hóc Môn, sự thật VỠ LẼ

Thời gian qua, bà xã của cố NSƯT Quý Bình vướng vào nhiều tin đồn không hay. Cô chọn cách giữ im lặng, tập trung chăm lo…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *