Tiệc tân gia nhà tôi đông như hội. Căn nhà mới xây ở ngoại ô, khang trang, sáng sủa, là niềm tự hào của cả gia đình sau bao năm bố mẹ chắt chiu. Khách khứa đến chật sân, tiếng cười nói rộn ràng, mùi thịt nướng thơm lừng bay khắp. Tôi, cô chị cả 28 tuổi, bận rộn tiếp khách, miệng cười tươi nhưng òng không khỏi lo lắng. Công việc của tôi ở công ty đang bấp bênh, tiền tiết kiệm cạn dần, còn khoản nợ vay mua nhà vẫn đè nặng. Nhưng hôm nay, tôi gạt hết âu lo, cố hòa vào niềm vui của gia đình.

Giữa bữa tiệc, em trai tôi – Tùng, 22 tuổi, bước lên với phong bì đỏ rực trên tay. Thằng bé vốn lặng lẽ, ít nói, mới ra trường chưa xin được việc, chỉ làm vài công việc tự do. Vậy mà nó tự tin đứng giữa đám đông, giọng vang vang:
“Anh chị, cô chú, hôm nay nhà mình khánh thành, con xin được góp chút lì xì cho bố mẹ, mong bố mẹ luôn mạnh khỏe, gia đình mình mãi hạnh phúc!”
Cả nhà vỗ tay rần rần. Tùng trao phong bì cho bố, mẹ tôi rưng rưng nước mắt. Bố mở ra, bên trong là xấp tiền mệnh giá 500 nghìn, xếp ngay ngắn. “Một trăm triệu đồng!” bố tuyên bố, giọng nghẹn ngào. Cả sân reo lên, ai cũng trầm trồ. “Thằng Tùng giỏi quá!”, “Tuổi trẻ mà chịu khó, tương lai rộng mở!” – những lời khen ngợi tuôn trào. Mẹ ôm Tùng, nước mắt lăn dài: “Con trai mẹ lớn thật rồi!”
Tôi đứng đó, mỉm cười gượng gạo. Một trăm triệu? Tùng lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? Nó chưa có việc làm ổn định, tháng trước còn xin tôi 500 nghìn để đổ xăng. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nhưng tôi cố xua đi. Có lẽ nó dành dụm từ lâu, hoặc được ai đó giúp? Tôi tự nhủ để giữ không khí vui vẻ.
Tối đó, khi khách đã về gần hết, tôi kéo Tùng ra góc sân. “Tiền đó từ đâu ra, Tùng?” tôi hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc. Tùng cười, vẻ vô tư: “Chị đừng lo, em để dành từ mấy dự án freelance.” Nhưng ánh mắt nó lảng tránh, bàn tay đút túi quần hơi run. Tôi biết Tùng đang giấu điều gì đó.
Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Nửa đêm, điện thoại tôi rung lên một tin nhắn từ số lạ: “Chị muốn biết em trai chị lấy 100 triệu từ đâu không? Gặp tôi ở quán cà phê X, 9h sáng mai.” Tim tôi đập thình thịch. Ai gửi tin nhắn này? Họ biết gì về Tùng?
Sáng hôm sau, tôi đến điểm hẹn. Người đàn ông trung niên, mặc vest xám, ngồi chờ sẵn. Ông ta tự giới thiệu là chủ một công ty tài chính nhỏ. “Cậu Tùng vay tôi 100 triệu cách đây một tuần,” ông ta nói, giọng lạnh lùng. “Lãi suất 10% mỗi tháng. Cậu ấy nói sẽ trả trong vòng một tháng, nhưng tôi nghi cậu ta không có khả năng. Chị là chị gái, tôi khuyên chị nên nhắc nhở em mình.”
Tôi như chết lặng. Vay nặng lãi? Tùng? Thằng em trai mà tôi luôn nghĩ chỉ biết chơi game và lông bông? Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi thêm chi tiết. Hóa ra, Tùng đã vay tiền từ một nhóm tín dụng đen, không giấy tờ, chỉ ký hợp đồng miệng. Nếu không trả đúng hạn, hậu quả sẽ không lường được.
Tôi lao về nhà, kéo Tùng vào phòng. “Sao mày dám làm chuyện này?!” tôi hét lên, nước mắt trào ra. Tùng cúi đầu, lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. “Em chỉ muốn bố mẹ vui, chị ơi,” nó thổn thức. “Em thấy chị áp lực vì nợ nhà, bố mẹ thì vất vả cả đời. Em muốn làm gì đó để bố mẹ tự hào… Em nghĩ mình sẽ kiếm được tiền trả nợ nhanh thôi, nhưng em sai rồi.”
Tôi ôm lấy Tùng, vừa giận vừa thương. Hóa ra, đằng sau hành động ngây ngốc ấy là tình yêu gia đình của một thằng nhóc 22 tuổi chưa kịp trưởng thành. Nhưng cái giá phải trả quá lớn. Tôi biết, nếu không giải quyết nhanh, cả gia đình sẽ bị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm.
Trong tuần tiếp theo, tôi dồn hết tiền tiết kiệm, bán cả chiếc xe máy, vay thêm bạn bè để trả nợ cho Tùng. Tôi không kể với bố mẹ, sợ họ sẽ sụp đổ khi biết sự thật. Tùng hứa sẽ đi làm, dù là công việc chân tay, để bù lại. Nhưng sâu thẳm, tôi biết vết thương này sẽ còn ám ảnh gia đình tôi mãi.
Tiệc tân gia đã qua, căn nhà mới vẫn sáng đèn, nhưng niềm vui ngày hôm ấy giờ chỉ còn là một ký ức đắng ngắt. Tôi nhìn Tùng, thằng em trai từng khiến cả nhà tự hào, và tự hỏi: Liệu tình yêu gia đình có đủ để chữa lành những sai lầm này không?