Dậy từ 3h sáng, một mình tất bật dưới bếp, tự tay làm 7 mâm cỗ cho đám giỗ bên nhà chồng.
Chồng thì ngủ nướng. Mẹ chồng đi qua chỉ tay, rồi lắc đầu chê:

“Có mấy mâm cỗ mà làm không xong. Thời xưa, tao với mấy bà cô còn tự gói bánh, mổ lợn nữa là!”
Tôi cười, cười như nuốt nguyên cục lửa vào lòng.
Tôi không than nửa câu. Cặm cụi nấu xong, bày biện đâu vào đấy, rồi vẫn nhẹ nhàng đon đả bưng mâm ra như một nàng dâu ngoan.
Chỉ là… trong một mâm cỗ chính giữa – tôi bỏ vào một nguyên liệu “đặc biệt” mà chẳng ai ngờ: 3 lát sầu riêng tươi, giấu dưới đĩa nem rán.
30 phút sau…
Cả nhà trên dưới tá hỏa, khách khứa lục tục đứng dậy xin về sớm.
Mấy bà cô thì bịt mũi, xì xào:
“Sao lại có mùi kỳ cục thế nhỉ? Giỗ mà để đồ ăn ôi ra thế à?”
Một ông bác rít lên:
“Tôi bị dị ứng sầu riêng! Ai nỡ bỏ thứ này vào nem vậy trời?”
Mẹ chồng mặt cắt không còn giọt máu. Mỗi người xách túi, xách con mà ra về, không ai buồn chào ai.
Bà quay vào nhìn tôi, run run:
“Mày… mày cố ý hả?”
Tôi chỉ mỉm cười, vẫn là giọng lễ phép:
“Dạ không. Con có mấy miếng sầu riêng ăn dở, tiếc quá nên tận dụng thôi. Có mấy mâm cỗ mà không làm được cho ngon, con vụng về mà.”
Cú lật thâm sâu ấy… không cần to tiếng, không cần văng tục. Nhưng sau hôm đó, mỗi lần nhà có giỗ, mẹ chồng đều đích thân xuống bếp. Còn tôi? Được ngủ đến 8h sáng và chỉ việc ăn.