Cưới chồng là cháu đích tôn nhưng 2 năm không có bầ/u, ngày tiểutam thông báo có th/ai, nhà chồng ép con dâu ly h/ôn, bi kịch gia tộc bắt đầu…

Không gian phòng khách chìm trong một thứ im lặng nặng nề, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên. Thảo ngồi trên ghế sofa, tay siết chặt cốc trà đã nguội lạnh. Trước mặt cô, Tùng đứng im lặng, lưng quay về phía cô. Đã hai năm kể từ ngày họ kết hôn, hai năm cô vun đắp, chăm sóc từng góc nhỏ trong ngôi nhà này, và giờ đây, tất cả đều đang sụp đổ. Cô đã cảm nhận được sự thay đổi của anh từ lâu, một sự xa cách vô hình, những tin nhắn lén lút, những lời nói dối vụng về. Nhưng cô đã cố gắng bỏ qua, tin rằng tình yêu sẽ hàn gắn mọi vết rạn.

“Tùng… anh nhìn em đi.” Giọng Thảo run rẩy, khẽ khàng phá vỡ sự im lặng. Anh vẫn đứng đó, như một bức tượng, không nhúc nhích. “Anh không có gì để nói với em nữa sao?” Thảo cảm thấy một nỗi đau vô tận đang cào xé lồng ngực. Cô không cần một lời giải thích hoa mỹ, chỉ cần một lời nói thật. “Những ngày anh về muộn, những cuộc điện thoại anh tắt máy khi em bước vào… tất cả đều là thật, phải không?”

Cuối cùng, Tùng cũng quay lại, khuôn mặt anh đầy vẻ dằn vặt, đôi mắt trũng sâu. “Thảo… anh xin lỗi.” Anh chỉ nói được bấy nhiêu. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ để xác nhận tất cả. Lòng cô thắt lại, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm vào tim. “Xin lỗi về điều gì? Xin lỗi vì đã lừa dối em, hay xin lỗi vì đã phản bội tình yêu của chúng ta?” Cô hỏi, giọng nói đầy chua chát. Cô nhìn anh, người đàn ông mà cô đã từng tin tưởng là cả thế giới của mình, giờ đây chỉ còn là một người xa lạ, hèn nhát.

“Anh… anh không biết phải nói sao cho em hiểu,” Tùng nói, giọng anh lạc đi. “Cô ấy… đang mang thai. Là con trai.” Từng lời của anh như một nhát dao sắc lẹm, không chỉ đâm vào tim mà còn xoáy sâu vào tâm hồn cô. Nước mắt Thảo trào ra, nóng hổi, nhưng cô không khóc thành tiếng. Cô chỉ cảm thấy trống rỗng, như một cái cây bị đốn ngã, không còn sức sống. Hai năm qua, cô đã cố gắng, đã hy vọng. Cô đã từng mơ về một đứa con, một gia đình trọn vẹn, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một ảo ảnh.

“Con trai… anh nói là con trai sao?” Thảo thì thầm, giọng nói như tan ra trong không khí. Cô nhìn vào bức ảnh cưới của họ trên tường, nụ cười hạnh phúc của cả hai giờ đây trở thành một trò đùa tàn nhẫn. Cô nhớ lời mẹ cô đã nói trước khi mất, “Con gái à, sống phải có tự trọng. Đừng bao giờ cho phép ai xem thường giá trị của mình.” Những lời đó như một ngọn đuốc, soi sáng tâm hồn cô trong bóng tối tuyệt vọng. Cô biết, mình không thể gục ngã.

Thảo hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. “Vậy ra, tất cả chỉ là một vở kịch do anh đạo diễn. Anh cần một người vợ hiền lành, biết vun vén cho gia đình, và khi người phụ nữ kia xuất hiện với ‘cháu đích tôn’, anh sẽ rũ bỏ tất cả, phải không?” Cô hỏi, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. “Anh có thấy ghê tởm chính bản thân mình không, Tùng?” Tùng cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của cô. Anh biết, anh không thể chối cãi.

Sau đêm định mệnh đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Thảo và Tùng sống dưới một mái nhà nhưng như hai người xa lạ. Cô không khóc, không than vãn, mà chỉ tập trung vào công việc của mình. Cô muốn cho anh thấy, cô vẫn ổn, cô vẫn mạnh mẽ. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng sự kiên cường và lòng tự trọng. Cô biết, cuộc chiến thực sự chưa bắt đầu.

Một tuần sau, tiếng chuông cửa vang lên. Thảo nhìn ra ngoài và thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng. Bố mẹ Tùng và chị gái anh ta bước xuống, vẻ mặt nghiêm nghị. Cô đoán, đây là buổi họp gia đình mà Tùng đã từng nhắc đến. Tim cô đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác uất nghẹn và quyết liệt. Thảo mở cửa, mời họ vào, và sự căng thẳng trong không khí càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Bố Tùng, một người đàn ông gia giáo và luôn coi trọng thể diện, lên tiếng trước. “Thảo, con cũng đã biết chuyện rồi. Bố biết đây là lỗi của Tùng, nhưng chúng ta phải nhìn nhận mọi việc một cách khách quan.” Ông nói, giọng điệu đầy sự áp đặt. “Dù gì thì đứa bé trong bụng cô gái kia cũng là cháu đích tôn của dòng họ. Bố mẹ đã có tuổi, chỉ mong có cháu nối dõi.” Ông nhìn Thảo, ánh mắt ra vẻ thông cảm nhưng thực chất là đang ép buộc cô.

Mẹ Tùng cũng tiếp lời, giọng bà đầy vẻ từ bi giả tạo. “Thảo à, con còn trẻ, con còn có thể tìm được hạnh phúc mới. Con hãy rộng lượng mà tha thứ. Coi như con nhường cho nó một con đường sống. Cả nhà này sẽ biết ơn con.” Chị gái Tùng, một người phụ nữ sắc sảo, cũng thêm vào. “Đừng để mọi chuyện đi quá xa, Thảo. Em hãy suy nghĩ kỹ, đừng để mất mặt cả hai bên.” Họ nói như thể cô là người có lỗi, là người phải hy sinh, phải chấp nhận một cuộc hôn nhân đổ vỡ để người khác có được hạnh phúc.

Những lời nói đó như những mũi tên độc, cắm sâu vào trái tim Thảo. Cô cảm thấy phẫn nộ, nhưng cũng cảm thấy một sự thương hại sâu sắc. Họ đang biến cô thành một món hàng, một vật hi sinh cho cái gọi là “cháu đích tôn”. Nỗi đau trong cô bị dồn nén, và rồi vỡ òa thành một ngọn lửa giận dữ. Thảo hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào từng người trong số họ, ánh mắt cô không còn sự hiền lành, mà đầy sự kiên định, mạnh mẽ.

“Mọi người nói xong chưa?” Giọng Thảo vang lên, dứt khoát và lạnh lùng. “Tôi nghe mọi người nói về ‘cháu đích tôn’, về hạnh phúc của Tùng, về sự rộng lượng của tôi. Nhưng không một ai hỏi, vậy còn tôi thì sao? Ai sẽ lo cho hạnh phúc của tôi? Ai sẽ bù đắp cho hai năm tôi đã sống trong sự lừa dối?” Cô đứng dậy, từ từ tiến về phía họ, khí chất của cô toát ra khiến tất cả phải im lặng. “Mọi người nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận sự bất công này sao?”

Bố Tùng ngạc nhiên trước thái độ của cô, ông cố gắng giữ bình tĩnh. “Thảo, con đừng nói những lời nặng nề như vậy. Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.” Mai bật cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ. “Tốt cho tôi? Tốt cho tôi là bắt tôi phải nhường chồng, nhường nhà cho người khác sao? Tôi muốn mọi người biết một điều.” Cô nói, giọng cô trở nên mạnh mẽ, dứt khoát. “Căn nhà này… là của mẹ tôi để lại. Bà đã làm việc vất vả cả đời để mua được nó, và đã trao lại cho tôi. Đây là tổ ấm của tôi, là nơi tôi được sống một cách bình yên, có lòng tự trọng. Và giờ đây, mọi người đang đứng trong căn nhà của tôi, đòi hỏi tôi phải rời đi. Mọi người có thấy xấu hổ không?”

Lời nói của Thảo như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cả gia đình Tùng. Họ sững sờ, không ai dám nói gì. Mẹ Tùng mặt tái mét, chị gái Tùng há hốc miệng. Còn Tùng, anh chỉ biết đứng im, cúi gằm mặt, không dám đối diện với sự thật phũ phàng. Thảo nhìn Tùng, ánh mắt cô không còn hận thù, mà chỉ còn sự thất vọng sâu sắc. “Tùng, tôi chấp nhận ly hôn. Nhưng không phải vì tôi phải nhường chỗ, mà vì tôi không thể sống cùng một người chồng như anh. Tôi không thể sống cùng một người đàn ông hèn nhát, vô trách nhiệm.”

“Từ giờ phút này,” Thảo tiếp tục, giọng cô vang lên đầy sức mạnh. “Tôi muốn tất cả mọi người ra khỏi nhà tôi. Và đừng bao giờ quay lại đây nữa.” Bố Tùng định nói gì đó, nhưng Thảo đã giơ tay ra hiệu im lặng. “Mọi người có thể đi tìm ‘cháu đích tôn’ của mình, nhưng đừng bao giờ quên rằng, lòng tự trọng và nhân phẩm không thể mua được bằng tiền bạc hay địa vị. Và một người phụ nữ như tôi, sẽ không bao giờ để ai đó xem thường.”

Cả gia đình Tùng lầm lũi rời đi. Mẹ Tùng và chị gái Tùng vừa đi vừa lẩm bẩm, nhưng không ai dám quay lại đối diện với ánh mắt kiên định của Thảo. Tùng là người cuối cùng bước ra. Anh đứng ở cửa, nhìn Thảo với ánh mắt đầy sự hối hận. “Thảo… anh…” anh cố gắng nói, nhưng Thảo đã ngắt lời. “Anh hãy sống tốt với lựa chọn của mình. Và hãy nhớ rằng, sự hèn nhát của anh đã giết chết tình yêu của chúng ta. Vĩnh biệt.”

Cánh cửa khép lại, trả lại sự tĩnh lặng cho ngôi nhà. Thảo đứng một mình giữa căn phòng trống, nhưng cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng một cảm giác tự do, một sự kiên cường chưa từng có. Cô đã bảo vệ được lòng tự trọng của mình, đã không cúi đầu trước sự bất công. Thảo thở phào nhẹ nhõm, và cô biết, đây là khởi đầu cho một cuộc sống mới. Cô đã ly hôn trong danh dự, và điều đó khiến cô cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một tuần sau, Thảo nhận được tin nhắn từ luật sư. Thủ tục ly hôn đã hoàn tất. Cô chính thức trở thành người độc thân. Cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa trống rỗng. Buổi sáng hôm đó, cô cảm thấy cơ thể không khỏe. Thảo quyết định đến bệnh viện để khám sức khỏe tổng quát. Cô không muốn mình bị gục ngã vì những chuyện đã qua. Cô phải sống khỏe, sống tốt để chứng minh rằng, cô có thể sống mà không cần Tùng.

Vị bác sĩ mỉm cười sau khi xem kết quả xét nghiệm. “Chúc mừng cô, Thảo. Cô đã có thai được 4 tuần rồi.” Thảo sững sờ. Cô không thể tin vào tai mình. Cô đang mang thai? Đứa con của Tùng? Đứa con của người đàn ông đã phản bội cô? Thảo cảm thấy vừa bối rối, vừa hạnh phúc, vừa đau khổ. Cô không biết nên cười hay nên khóc. Hạnh phúc vì cô không còn cô đơn, đau khổ vì đứa con là kết quả của một cuộc hôn nhân đổ vỡ.

Thảo ngồi một mình trong phòng, nhìn vào tờ giấy siêu âm. Hình ảnh chấm nhỏ trên màn hình, chính là giọt máu của cô và Tùng. Nỗi đau và sự hận thù của cô bỗng chốc tan biến. Thay vào đó là một tình yêu thương vô bờ bến. Cô đã không còn cô đơn nữa. Cô có một đứa con. Cô sẽ trở thành mẹ. Cô sẽ nuôi dạy đứa con này bằng tất cả tình yêu thương của mình, bằng sự mạnh mẽ và lòng tự trọng mà mẹ cô đã dạy.

Thảo quyết định giữ lại đứa bé. Cô sẽ làm mẹ đơn thân. Cô sẽ không cần sự giúp đỡ của Tùng hay gia đình anh ta. Cô sẽ tự mình nuôi dạy con, để con được lớn lên trong một môi trường đầy tình yêu thương và sự chân thành. Thảo biết, con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nhưng cô tin rằng, cô đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Cô sẽ không để con phải chịu thiệt thòi vì những lỗi lầm của người lớn. Cô sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể.

Thảo bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình. Cô mở một cửa hàng bán hoa nhỏ ngay dưới tầng trệt của căn nhà. Cô đặt tên cửa hàng là “Mầm xanh”, với hy vọng rằng, cuộc sống của cô và con sẽ luôn tươi mới, tràn đầy sức sống như những mầm cây. Cô tập trung vào công việc, chăm sóc bản thân, và chuẩn bị tâm lý để đón chào đứa con yêu dấu. Cô không còn khóc, không còn buồn bã. Mỗi ngày trôi qua, cô đều cảm thấy hạnh phúc và bình yên.

Trong khi đó, cuộc sống của Tùng và gia đình anh ta bắt đầu chìm vào hỗn loạn. Người phụ nữ kia không hề hiền lành, dễ bảo như họ tưởng. Cô ta thường xuyên cãi vã với Tùng, đòi hỏi anh phải chu cấp đủ đầy. Bố mẹ Tùng hối hận vì đã ép Thảo phải ra đi. Họ nhận ra, Thảo không chỉ là một người vợ tốt, mà còn là một người con dâu hiếu thảo, biết kính trên nhường dưới. Ngôi nhà của họ không còn bình yên nữa, mà thay vào đó là những cuộc cãi vã triền miên.

Một lần tình cờ, Thảo gặp lại chị chồng cũ. Chị ta không còn vẻ mặt kiêu ngạo như xưa, mà trở nên tiều tụy, mệt mỏi. “Thảo… em khỏe không?” chị ta hỏi, giọng nói đầy vẻ hối hận. Thảo mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc. “Em khỏe, cảm ơn chị.” Chị ta im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: “Gia đình chị… không được yên ấm nữa. Mẹ chị lúc nào cũng than thở, hối hận vì đã để em đi. Còn Tùng… Tùng rất mệt mỏi.” Thảo chỉ lắng nghe, không nói gì. Cô không hề cảm thấy hả hê. Cô chỉ thấy thương hại cho những người đã từng lầm đường lạc lối.

Thời gian trôi qua, con trai của Thảo chào đời. Cô đặt tên con là Minh, với hy vọng con sẽ có một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Minh là một cậu bé đáng yêu, thông minh. Cậu bé là nguồn động lực, là niềm vui, là lẽ sống của Thảo. Cô đã dành tất cả tình yêu thương của mình để nuôi dạy con. Minh lớn lên trong một môi trường tràn ngập tình yêu, không có tiếng cãi vã, không có sự dối trá. Cậu bé biết yêu thương, biết chia sẻ, và biết trân trọng những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.

Một ngày, khi Minh đã lên 5 tuổi, Tùng tìm đến cửa hàng của Thảo. Anh đứng trước cửa, nhìn Thảo và Minh đang cười đùa, lòng anh dâng lên một nỗi hối hận vô bờ bến. Thảo đã trở nên xinh đẹp hơn xưa, rạng rỡ hơn xưa. Còn Minh, cậu bé giống anh như đúc, nhưng ánh mắt lại trong veo, hồn nhiên như Thảo. Tùng cảm thấy đau đớn, vì anh đã đánh mất một gia đình hạnh phúc, một người vợ tốt, và một đứa con tuyệt vời.

“Thảo… anh xin lỗi,” Tùng nói, giọng nói đầy sự khổ tâm. Thảo nhìn anh, không còn hận thù, không còn buồn bã. “Anh đừng nói lời xin lỗi nữa, Tùng. Tất cả đã qua rồi. Anh hãy sống tốt với gia đình mới của anh.” Tùng cúi đầu, nước mắt anh rơi lã chã. “Anh đã đánh mất tất cả, Thảo. Anh đã đánh mất em, đánh mất Minh. Anh đã sai rồi.” Thảo nhìn Minh, rồi quay sang Tùng: “Minh không có tội. Con là con của tôi. Và tôi đã quyết định, sẽ tự mình nuôi dạy con.”

Thảo hiểu rằng, cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng. Có những lúc, chúng ta phải chấp nhận mất mát, phải đối mặt với những nỗi đau. Nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta phải biết đứng dậy, phải biết yêu thương bản thân mình, và phải biết sống một cách kiên cường, có lòng tự trọng. Cuộc sống của cô và con trai giờ đây vô cùng bình yên và hạnh phúc. Cửa hàng hoa của cô ngày càng phát triển, và cô có một người bạn đồng hành tuyệt vời là Minh.

Cuộc đời đã dạy cho Thảo một bài học đắt giá. Tình yêu không phải là tất cả. Quan trọng hơn cả, là lòng tự trọng và sự độc lập của chính mình. Cô đã không cúi đầu trước sự bất công, đã không nhượng bộ trước những sai lầm. Cô đã dũng cảm đối mặt với sự thật, đã mạnh mẽ đứng lên để xây dựng một cuộc sống mới cho riêng mình và con trai. Và cô đã tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc đích thực, không phải từ một người đàn ông, mà từ chính nội lực, từ sự kiên cường và lòng yêu thương vô bờ bến của một người mẹ.

ll

Related Posts

Vì sao nên mang tất mỗi khi làm “chuyện ấy”?

Mang vớ giúp dễ đạt cực khoái khi *** Đôi chân được giữ ấm khi ngủ không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn hỗ trợ hiệu…

Hoàng Thùy Linh nói về MV thứ 2 mới tung

2022 là một năm đáng nhớ của Hoàng Thùy Linh với album Link. Sau Gieo quẻ, See tình, Đánh đố, cô vừa tung MV mới nhất Bo xì bo – là sản phẩm thứ tư trong…

Đi 200km đường xa để đến với cháu ngoại trong ngày đầy tháng, mẹ tôi lại phải rời đi trong nước mắt, ngậm ngùi ôm theo tủ/i nh/ục

Mai khẽ nhíu mày, tấm chăn mỏng đắp hờ trên người vẫn không xua đi được cái lạnh se sắt của buổi sớm vùng quê. Vết mổ…

Âm thầm ngo/ại tình, dành cho bồ tiền của còn gia đình chỉ trách nhiệm qua loa, đến khi h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt

12 năm biết chồng ngo//ại t//ình, vợ vẫn im lặng, khi chồng h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt Trong suốt 12 năm…

Chồng xin vợ một đêm cuối trước khi ly h/ôn, điều anh ta làm sau đó khiến cô bỏ chạy vội vã

Chúng tôi đã sống cùng nhau tám năm, yê/u nhau từ những ngày còn tay trắng. Vậy mà cuối cùng, điều níu giữ mối quanhe này chỉ…

“Ti;ểu ta;m” vác bụng bầ/u đến tận nhà ăn v/ạ, chồng nhận ngay con riêng về nuôi cho có nếp có tẻ, tôi biết họ gian díu từ lâu nên mang ra một thứ khiến cả 2 cuốn gói đi ngay

Tôi đang phơi tã cho con thì tiếng cổng sắt bị đẩy đánh rầm.Một cô gái lạ mặc váy bầu, bụng to vượt mặt, gương mặt đầy ấm…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *