Ngày hôm ấy, bà Hương tất bật chuẩn bị tiệc mừng con trai tái hôn. Sau cuộc ly hôn với vợ đầu, con trai bà – Quân – nhanh chóng quen rồi cưới được Hạ Vy, tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp, sang chảnh. Bà Hương hãnh diện vô cùng. Bà nghĩ bụng, “Con trai mình xứng đáng có được người vợ môn đăng hộ đối thế này chứ không phải cái con bé nghèo mạt hạng kia.”
Bà cố tình cho người nhắn tin mời Thu – vợ cũ của Quân – tới dự. Bà nghĩ chắc chắn Thu sẽ đau khổ, tủi nhục khi nhìn thấy chồng cũ cưới người mới giàu sang gấp trăm lần cô. Trong đầu bà, cảnh tượng Thu đứng khóc lóc, xấu hổ giữa đám đông khiến bà sung sướng.
Tiệc cưới diễn ra trong khách sạn 5 sao. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy. Quân mặc vest xám lịch lãm, Hạ Vy khoác váy cưới đính kim sa lấp lánh, được cha mẹ đẻ tặng cho chiếc vòng kim cương ngay tại sân khấu. Bà Hương cười tươi rói, liên tục khoe con dâu mới. Trong lòng bà chỉ mong Thu xuất hiện để tận mắt chứng kiến.
Khoảng 30 phút sau, giữa tiếng nhạc rộn ràng, một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào. Tất cả mọi người quay lại nhìn. Là Thu. Nhưng không phải bộ dạng tiều tuỵ, gầy gò như bà Hương tưởng tượng. Thu mặc váy bầu màu trắng sữa, gương mặt hồng hào, tay ôm nhẹ bụng. Cô mang giày bệt, từng bước đi khoan thai, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía sân khấu.
Bà Hương bàng hoàng. Bà run rẩy khi thấy bụng bầu đã lộ rõ của Thu. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía cô. Tiếng bàn tán xì xào vang lên. Một vài người nhận ra Thu là vợ cũ của Quân, thì thầm:
– Ủa, cô ấy mang thai kìa…
– Thai của ai vậy? Có phải của anh Quân không?
Mặt Quân biến sắc. Anh lúng túng, không dám nhìn Thu. Hạ Vy cũng cau mày, siết chặt tay chồng, nhỏ giọng hỏi:
– Đó là ai?
Quân nuốt nước bọt, không trả lời. Anh sợ, sợ Hạ Vy biết sự thật rằng anh và Thu vẫn qua lại sau ly hôn. Thu đứng cách bà Hương vài bước, khẽ cười:
– Con chào mẹ.
Chỉ ba chữ ấy thôi mà bà Hương thấy đầu óc quay cuồng. Bà há hốc miệng, không biết nói gì. Thu vẫn đứng đó, nhẹ nhàng vuốt bụng. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt bà Hương, chậm rãi nói:
– Con không định tới, nhưng nghĩ mình cần phải thông báo để mọi người biết… Đứa bé trong bụng con là cháu nội của mẹ. Con đã định im lặng sinh con rồi nuôi con một mình. Nhưng con không muốn con của con lớn lên mà không biết cha nó là ai.
Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn. Bà Hương choáng váng, đứng không vững, phải vịn tay vào ghế. Trước giờ bà luôn tự hào mình khôn khéo, ai ngờ hôm nay lại tự tay rước nhục về. Nếu đúng như Thu nói, thì đứa bé này là cháu ruột của bà. Vậy Hạ Vy thì tính là gì? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ con trai bà bội bạc, bỏ vợ đang mang thai để cưới vợ giàu.
Hạ Vy tái mặt, giật tay khỏi Quân, lùi lại. Cô không ngờ đám cưới của mình lại biến thành trò cười trước thiên hạ. Quân thì hoảng loạn, vội vàng bước xuống sân khấu, nắm tay Thu:
– Em… Em tới đây làm gì? Sao em không nói gì với anh về đứa bé?
Thu rút tay lại, ánh mắt lạnh lùng:
– Anh không có quyền hỏi. Ngày anh ký đơn ly hôn, anh đã chọn con đường của anh. Hôm nay em đến chỉ để cho mẹ anh và vợ mới của anh biết, đứa bé này không cần sự thương hại của gia đình anh.
Nói rồi, Thu quay lưng bỏ đi. Cô bước ra khỏi sảnh cưới trong im lặng. Chỉ có tiếng xì xào, ánh mắt soi mói và gương mặt tái nhợt của mẹ con bà Hương còn lại. Bà Hương ngồi phịch xuống ghế, tim đập loạn. Bà không ngờ, người con dâu cũ mà bà khinh rẻ bao năm, giờ đây lại là người duy nhất có thể cho bà đứa cháu nội ruột thịt.
Hôm ấy, tiệc cưới vẫn tiếp tục nhưng không còn tiếng cười. Trong lòng bà Hương chỉ còn lại nỗi nhục nhã và sợ hãi khi nghĩ tới tương lai, khi đứa bé ấy ra đời, mang họ của con trai bà nhưng không bao giờ gọi bà là “mẹ” nữa.