Cô giáo không lấy chồng nhận nuôi 2 cậu học trò mồ côi cả cha lần mẹ từ khi 7 tuổi, 22 năm sau nhận báo hiếu viên mãn

Cô Thảo là giáo viên tiểu học, dạy văn ở một trường làng vùng ven sông Hậu. Người phụ nữ gần 30 tuổi ấy sống một mình, không chồng con, không son phấn, chỉ có bảng đen, phấn trắng và một căn nhà nhỏ lợp ngói cũ kỹ. Với học sinh, cô là người mẹ hiền; với đồng nghiệp, cô là người lặng lẽ.

Năm ấy, có hai cậu bé song sinh – Minh và Lâm, 7 tuổi, vừa mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn giao thông khi đang trên đường đi chợ Tết. Người thân nội ngoại đều nghèo khó, chẳng ai dám nhận nuôi.

Nghe chuyện, cô Thảo xin phép nhà trường, rồi lặng lẽ mang hai cậu bé về nhà. Dân làng xì xào:

“Không chồng, lại còn nuôi con người ta, rồi tương lai ai lo?”

Cô chỉ cười:

“Tụi nhỏ là học trò của tôi. Không máu mủ, nhưng là trách nhiệm.”

Từ hôm ấy, nhà cô có thêm hai đôi dép nhỏ trước cửa, thêm tiếng ê a học bài mỗi tối, và thêm những đêm thức trắng khi lũ trẻ sốt cao. Cô dạy chúng học, dạy cách sống tử tế, tự lập và yêu thương. Dù nghèo, bữa cơm đạm bạc, nhưng ánh mắt của Minh và Lâm luôn sáng lên mỗi khi gọi:

“Mẹ Thảo ơi!”

Cô chưa từng đòi hỏi gì ở hai đứa trẻ. Nhưng chúng thì hiểu: không có cô, đời mình đã khác.

Năm tháng trôi, Minh và Lâm lớn lên, học giỏi, chăm ngoan. Thi đại học – đậu thủ khoa ngành Kinh tế. Cô lặng lẽ cầm giấy báo nhập học mà rưng rưng:

“Mẹ không có gì cho tụi con, chỉ mong con sống tử tế…”

10 năm sau, ở tuổi 29, cả hai đều nhận được học bổng thạc sĩ tại châu Âu, cùng lúc, cùng ngành. Một ngày đầu tháng sáu, họ trở về Việt Nam sau lễ tốt nghiệp, lương mỗi người hơn 200 triệu/tháng.

Nhưng điều đầu tiên họ làm không phải mua xe, không phải đi du lịch…

Mà là về làng, xây lại ngôi nhà nhỏ của cô giáo cũ, với một bảng tên bằng gỗ trước cổng:

“Mái Nhà Mẹ Thảo – Nơi Hai Đứa Trẻ Bắt Đầu Lớn Lên”

Lễ khánh thành hôm ấy, cả làng đến dự. Hai người đàn ông thành đạt, ân cần cắt bánh, bưng trà mời khách, rồi quay sang ôm lấy người phụ nữ tóc đã điểm bạc:

“Mẹ ơi, mẹ không cần danh phận, nhưng tụi con luôn là con mẹ.”

Cô Thảo khóc. Lần đầu tiên sau mấy chục năm làm mẹ không giấy tờ, cô biết rằng mình đã nuôi lớn một điều quý giá hơn cả máu mủ – đó là lòng biết ơn.

ll

Related Posts

Vi-deo 2 anh ở Lạng Sơn đang tranh nhau một cái ch;;;em ch;;;ép cỡ đại

MC Quang Minh tiết lộ con trai mang quốc tịch Canada và hé lộ lý do sẽ đưa con quay lại Canada thời gian sắp tới. Mới…

Bà xã Công Lý báo tin vui về chuyện mang th/ai con đầu lòng

Từ sau khi về chung một nhà, NSND Công Lý và vợ trẻ Ngọc Hà luôn được biết đến là một trong những cặp đôi hạnh phúc,…

Tôi đa/u đớ/n khi phát hiện người yêu là ‘sugar baby’

Trong dịp đi mừng sinh nhật bạn, tôi bị trúng tiếng sét ái tình với một cô nàng xinh xắn, ăn mặc sành điệu đang là sinh…

Đưa bé3 đi đ/ẻ ở viện tư hòng né tránh cơ quan vợ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đ/ẻ chính là vợ mình, cái kết sau đó khiến gã chồng bẽ bàng hơn

Minh – một người đàn ông 38 tuổi, bảnh bao, thành đạt, điều hành một công ty kiến trúc nhỏ nhưng đang ăn nên làm ra. Anh…

Đưa bé3 đi đ/ẻ ở viện tư hòng né tránh cơ quan vợ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đ/ẻ chính là vợ mình, gã chồng nhận bài học cay cú sau đó

Minh – một người đàn ông 38 tuổi, bảnh bao, thành đạt, điều hành một công ty kiến trúc nhỏ nhưng đang ăn nên làm ra. Anh…

Bị mai mối ở tuổi 30, tôi cố gắng đi xem mắt dù chẳng muốn, 3 lần đều gặp đúng một người, đến lần thứ 4, tôi nhận ra định mệnh của cuộc đời

Tôi 30 tuổi. Không đến mức bị gán mác “ế”, nhưng rõ ràng trong mắt người lớn, tôi đã vào vùng “cảnh báo đỏ”. Mẹ tôi lúc…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *