Phượng ngồi trong chiếc xe sang trọng, đôi mắt mệt mỏi lướt qua những con phố ồn ào. Là giám đốc một tập đoàn thời trang danh tiếng, cuộc sống của cô là một vòng xoáy không ngừng nghỉ của những hợp đồng, những buổi trình diễn thời trang và những bữa tiệc xã giao. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một khoảng trống vẫn luôn tồn tại, một vết thương không bao giờ lành.
Vết thương đó mang tên Tuấn. Tuấn là mối tình đầu của cô thời sinh viên, một chàng trai nghèo nhưng có đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Họ đã yêu nhau say đắm, một tình yêu trong sáng, mãnh liệt. Nhưng rồi, bi kịch ập đến. Phượng mang thai, và gia đình cô, một gia đình danh giá và truyền thống, đã không chấp nhận. Họ ép cô phải chia tay Tuấn, và sau đó, khi cô vừa sinh con, họ đã ép cô cho đứa bé đi. Cô không có lựa chọn nào khác, cô quá yếu đuối và non nớt để chống lại sức ép của gia đình.
(Ảnh minh họa AI)
Cô bị đưa ra nước ngoài, và từ đó, cô không còn biết tin tức gì về con trai mình nữa.Nỗi đau mất con đã theo cô suốt hai mươi năm. Nó trở thành một phần của cô, một vết sẹo trong tim. Cô lao vào công việc, cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng sự nghiệp và tiền bạc. Cô trở thành một người phụ nữ quyền lực, một người phụ nữ thành công, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn.Một buổi chiều, chiếc xe của Phượng bị hỏng lốp trên đường đi họp.
Tài xế gọi điện cho đội cứu hộ, còn cô thì ngồi chờ, cảm thấy bực bội và khó chịu. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một tiệm sửa xe nhỏ ven đường. Một chàng trai trẻ đang lúi húi sửa chiếc xe máy cũ. Cậu mặc chiếc áo thợ máy lấm lem dầu mỡ, nhưng khuôn mặt lại sáng bừng, toát lên vẻ thông minh và hiền lành.Khi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt của họ chạm nhau. Phượng như chết lặng. Đôi mắt đó… đôi mắt đó giống hệt Tuấn. Sâu thẳm, dịu dàng, nhưng lại có một tia kiên định.
Cô cảm thấy tim mình đập mạnh. Một linh cảm mạnh mẽ xông lên trong lòng cô. “Cháu có thể giúp cô không?” Phượng hỏi, giọng cô run run.Cậu trai trẻ nhìn cô, đôi mắt toát lên sự ngạc nhiên. “Vâng, cô muốn sửa xe ạ?””Không… không phải,” Phượng lắp bắp. “Cháu… cháu tên gì?””Cháu tên An ạ,” cậu trả lời, giọng nói lễ phép.Phượng cảm thấy một nỗi thất vọng nhỏ, nhưng linh cảm của cô không thể bị dập tắt. Cô cố gắng trò chuyện với An.
Cô biết, trong một gia đình nghèo, việc một đứa trẻ được học hành đàng hoàng là một điều khó khăn.”Cháu đã đi học chưa?” Phượng hỏi.An gãi đầu, vẻ mặt hơi buồn. “Cháu học hết cấp ba rồi ạ. Cháu phải đi làm để phụ giúp gia đình.””Cháu thích công việc này à?””Vâng, cháu thích sửa xe. Nhưng cháu thích học hơn.”Phượng cảm thấy lòng mình thắt lại. Cô muốn giúp cậu bé. Cô muốn biết thêm về cậu. Cô gọi cho tài xế, nói anh ta thuê một chiếc xe khác để cô đi họp, còn cô thì ở lại đó. Cô thuê An sửa chiếc xe bị hỏng lốp, và trong lúc chờ đợi, cô trò chuyện với cậu, hỏi cậu về gia đình, về cuộc sống.
An kể cho cô nghe về cuộc đời mình. Cậu sống với một người bà, người đã nuôi nấng cậu từ nhỏ. Cha mẹ cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi cậu còn rất bé. Mẹ cậu là một người bán hàng rong, cha cậu là một người sửa xe.Nghe đến đây, Phượng cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Mẹ của An qua đời khi An còn rất bé, cha An là thợ sửa xe… tất cả những chi tiết này đều không khớp với câu chuyện của cô. Nhưng linh cảm vẫn còn đó. Cô biết, có điều gì đó không đúng.Cô về nhà, lòng rối bời. Cô không thể ngủ được. Cô nhớ lại ánh mắt của Tuấn, và ánh mắt của An. Chúng giống nhau đến kỳ lạ. Cô không thể từ bỏ. Cô quyết định điều tra.Cô thuê một thám tử tư. Cô đưa cho anh ta bức ảnh của Tuấn, bức ảnh của An, và những thông tin mà cô có. Cô muốn biết, An có phải là con trai của cô không.Vài tuần sau, thám tử tư gọi cho cô.
Giọng anh ta trang nghiêm. “Cô Phượng, tôi đã tìm ra sự thật. Cậu bé tên An không phải là con của người cha sửa xe và người mẹ bán hàng rong. Cậu bé là con của cô.”Phượng chết lặng. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô. Cuối cùng, sau hai mươi năm, cô đã tìm thấy con trai mình. Nhưng niềm vui lại đi kèm với một nỗi đau xé lòng. Cô đã bỏ rơi con trai mình, để cậu lớn lên trong nghèo khổ, trong sự thiếu thốn tình thương của mẹ.Thám tử tư kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện. Sau khi cô cho con đi, gia đình cô đã giao đứa bé cho một cặp vợ chồng ở quê nuôi. Cặp vợ chồng đó là người làm công cho gia đình cô.
Họ đã hứa sẽ nuôi nấng đứa bé như con ruột, nhưng rồi, họ đã bỏ rơi đứa bé. Đứa bé được một người phụ nữ bán hàng rong nhặt được và nuôi nấng. Người phụ nữ đó không có chồng, không có con, bà đã coi An như con ruột của mình. Bà đã qua đời cách đây vài năm. Và An, sau khi bà qua đời, đã phải tự mình kiếm sống.Phượng cảm thấy tim mình như bị xé toạc. Nỗi đau và sự hối hận dâng trào. Cô muốn chạy đến ôm lấy An, nói cho cậu biết sự thật. Nhưng cô không thể. Cô không dám đối mặt với cậu. Cô sợ cậu sẽ hận cô, ghét cô. Cô sợ cậu sẽ không tha thứ cho cô.
Cô quyết định không nhận lại con ngay. Cô chọn cách âm thầm giúp đỡ cậu. Cô muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn, một tương lai tươi sáng hơn.Cô liên hệ với một trường đại học danh tiếng, và thông qua một người bạn, cô đã xin cho An một suất học bổng toàn phần. An, với sự thông minh và nỗ lực của mình, đã vượt qua kỳ thi đầu vào một cách xuất sắc. Cậu được nhận vào học khoa kỹ thuật ô tô, ngành mà cậu yêu thích.An vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc. Cậu không biết ai đã giúp cậu, nhưng cậu luôn cảm thấy biết ơn. Cậu gọi điện cho bà, kể cho bà nghe về suất học bổng. “Bà ơi, có người giấu tên đã giúp cháu. Cháu có thể đi học rồi!”
Phượng nghe An nói, nước mắt chảy dài. Cô cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng đau đớn. Cô muốn nói cho An biết, cô là mẹ của cậu, người đã giúp cậu. Nhưng cô không dám.Trong những năm An học đại học, Phượng vẫn âm thầm theo dõi cậu. Cô mua cho cậu sách vở, quần áo. Cô thuê một căn hộ nhỏ gần trường cho cậu. Cô gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của cậu mỗi tháng, để cậu không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt. Cô luôn giữ khoảng cách, luôn ẩn mình trong bóng tối.
Một ngày nọ, An tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi. Cậu mở một tiệm sửa xe nhỏ, một tiệm sửa xe hiện đại và sạch sẽ. Cậu là một người thợ sửa xe giỏi, có tâm. Tiệm sửa xe của cậu ngày càng đông khách.Phượng nhìn thấy con trai mình thành công, lòng cô tràn đầy niềm tự hào. Cô biết, đã đến lúc cô phải làm một điều gì đó. Cô không thể sống mãi trong bóng tối. Cô muốn sống gần con, muốn được chăm sóc con.Cô từ chức giám đốc, từ bỏ cuộc sống xa hoa. Cô bán căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố, và mua một ngôi nhà nhỏ gần tiệm sửa xe của An. Cô trở thành một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ sống một cuộc sống đơn giản.
Cô thường xuyên đến tiệm sửa xe của An. Cô mang cho cậu đồ ăn, nước uống. Cô ngồi bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu. Cô không nói cho cậu biết cô là ai, cô chỉ là một người hàng xóm, một người bạn.An cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ ở người phụ nữ này. Anh cảm thấy một sự ấm áp, một tình yêu thương mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm. Anh cảm thấy cô giống như một người mẹ.Một buổi chiều, khi An đang sửa xe, một người đàn ông lớn tuổi đến tiệm. Ông ta là người cha nuôi của An, người đã nhận nuôi An sau khi cậu được tìm thấy. Ông ta nhìn thấy Phượng, và khuôn mặt ông ta biến sắc.
“Bà… bà là…”Phượng nhìn ông ta, đôi mắt cô rưng rưng. “Ông ơi, tôi là mẹ của An.”Ông ta chết lặng. Ông ta đã giữ bí mật này suốt hai mươi năm. Ông ta không ngờ, Phượng lại xuất hiện.An nhìn hai người, lòng đầy nghi hoặc. “Hai người quen nhau ạ?”Phượng nhìn An, đôi mắt cô đẫm lệ. Cô không thể giấu nữa. Cô kể cho An nghe toàn bộ câu chuyện. Cô kể về mối tình đầu, về sự ép buộc của gia đình, về nỗi đau mất con. Cô kể về những năm tháng cô đơn, về sự hối hận.An nghe mẹ kể, lòng cậu rối bời. Cậu không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy một sự giận dữ, một sự đau khổ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cũng cảm thấy một sự yêu thương. Cậu đã có một người mẹ, một người mẹ đã tìm lại cậu, một người mẹ đã âm thầm giúp đỡ cậu.
“Tại sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn?” An hỏi, giọng cậu run rẩy.”Mẹ sợ… mẹ sợ con sẽ ghét mẹ,” Phượng nức nở.An nhìn mẹ, đôi mắt cậu ướt lệ. Cậu ôm lấy mẹ. “Không, con không ghét mẹ. Con yêu mẹ.”Hai mẹ con ôm nhau, nước mắt lăn dài. Sau hai mươi năm xa cách, họ đã đoàn tụ. Họ không cần lời giải thích nào nữa, họ chỉ cần được ở bên nhau.
Phượng vẫn sống ở ngôi nhà nhỏ gần tiệm sửa xe. Cô vẫn đến tiệm sửa xe mỗi ngày, mang đồ ăn cho An. Cô vẫn trò chuyện với cậu, chăm sóc cậu. Nhưng giờ đây, cô không còn là một người hàng xóm nữa. Cô là một người mẹ.An vẫn tiếp tục công việc của mình. Cậu vẫn sửa xe, vẫn sống cuộc sống đơn giản. Nhưng cuộc sống của cậu đã thay đổi. Cậu đã có một người mẹ, một người mẹ luôn ở bên cậu, một người mẹ luôn yêu thương cậu.
Một buổi chiều, Phượng ngồi trên chiếc ghế trước tiệm sửa xe, nhìn An làm việc. Cô mỉm cười. Cô đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Hạnh phúc không phải là sự giàu sang, không phải là quyền lực. Hạnh phúc là được ở bên con trai, được nhìn thấy con trưởng thành, được yêu thương và được yêu thương. Cô biết, cô đã mất đi hai mươi năm, nhưng cô sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời để bù đắp cho con. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.