Chồng xin vợ một đêm cuối trước khi ly h/ôn, điều anh ta làm sau đó khiến cô bỏ chạy vội vã

Chúng tôi đã sống cùng nhau tám năm, yê/u nhau từ những ngày còn tay trắng. Vậy mà cuối cùng, điều níu giữ mối quanhe này chỉ còn là một tờ giấy – và cả hai đều đồng ý rằng, l//y hô//n là cách nhẹ nhàng nhất để giả/i tho/át.

Tôi không oá//n trá///ch, cũng không đa///u đớ///n nữa. Có lẽ khi những tổ//n thư//ơng chồng chất đủ lâu, con người ta sẽ học cách bình thản bước đi, như một cánh chim cuối chiều mỏi cánh tìm bầu trời mới.

Ngày ký đơn l//y h//ôn, anh nhìn tôi rất lâu rồi khẽ nói:
– Em có thể ở lại đây một đêm không? Đêm cuối, coi như để tiễn nhau thật nhẹ nhàng…

Tôi lưỡng lự. Dù sao đây cũng từng là nhà. Từng là nơi tôi cười, kh/óc, ng/ã gụ/c rồi lại đứng lên. Tôi gật đầu, vì nghĩ rằng… dù kết thúc, cũng nên kết thúc một cách tử tế.

Chúng tôi ăn tối cùng nhau như những người bạn cũ. Anh mở chai rư///ợu vang mà tôi thích nhất, bật bản nhạc nhẹ mà chúng tôi từng hay nghe. Không khí trong nhà ấm áp lạ thường, đến mức khiến tôi bối rối, không biết mình đang ở trong một lời chia tay, hay đang sống lại một ký ức cũ.

Tôi ngủ sớm, trong căn phòng mà giờ đã trở nên x/a l/ạ. Nhưng khoảng 5 giờ sáng, tôi giậ//t mìn//h tỉnh dậy bởi cảm giác l/à l/ạ trong không khí – một thứ lạn/h lẽ/o không rõ tên.
Tôi bước ra khỏi phòng, định đi lấy nước thì phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng. Tiếng nhạc vẫn vang lên khe khẽ, nhưng anh không có ở đó.

Tôi mở cửa phòng làm việc – căn phòng mà anh từng c//ấm tôi bước vào sau một lần c//ãi nh//au. Cánh cửa mở ra… và tôi như đô/ng cứ/ng lại…

… Mùi sơn dầu, giấy cũ và một chút gì đó rất thân quen xộc vào mũi. Căn phòng không tối như tôi tưởng, mà ngập tràn ánh đèn vàng dịu nhẹ. Trên bức tường đối diện là hàng chục bức tranh sơn dầu – tất cả đều là tôi.

Là tôi cười nghiêng đầu bên ô cửa sổ mùa xuân. Là tôi giận dỗi quay lưng trong một chiều mưa. Là tôi ngồi đọc sách dưới ánh nắng nhạt đầu đông, hay lặng lẽ gục đầu ngủ trên bàn làm việc lúc nửa đêm. Có cả bức tranh tôi mặc váy cưới, gương mặt rạng rỡ mà chính tôi đã quên mình từng có ánh mắt rực rỡ đến thế.

Tôi bước chậm về phía giá vẽ. Trên đó, vẫn còn một bức tranh đang dang dở – là tôi của hiện tại, ngồi cô độc bên hiên nhà, ánh mắt nhìn xa xăm, mái tóc có vài sợi bạc nhẹ bay trong gió.

Tôi quay người. Anh đang đứng ở cửa, tay cầm ly rượu đã vơi một nửa. Mắt anh đỏ hoe, giọng khàn đi:

– Anh biết mình không còn giữ được em, nhưng… anh không thể để em đi mà không giữ lại chút gì. Từng khoảnh khắc của em, anh đều cố ghi lại… vì đó là cách duy nhất để anh không quên được mình đã từng may mắn thế nào.

Tôi nghẹn lời. Tất cả oán giận, tổn thương, những đêm dài mất ngủ và giọt nước mắt âm thầm… bỗng dưng nhòa đi như chưa từng tồn tại.

Tôi hỏi khẽ:

– Vậy tại sao… anh vẫn đồng ý ly hôn?

Anh cười buồn:

– Vì anh yêu em. Và anh không muốn giữ em lại trong một cuộc hôn nhân mà em phải chịu đựng.

Tôi im lặng thật lâu. Ngoài khung cửa, trời vừa hửng sáng, những tia nắng đầu tiên rón rén bò qua khe rèm, hắt vào căn phòng chất đầy yêu thương mà tôi chưa từng biết đến.

Sáng hôm đó, tôi rời khỏi căn nhà – không mang theo gì ngoài một bức tranh chưa vẽ xong. Và từ giây phút ấy, tôi hiểu: có những yêu thương, không cần giữ lại bên mình, cũng đủ để sống nhẹ nhàng suốt một đời.

ll

Related Posts

Vì sao nên mang tất mỗi khi làm “chuyện ấy”?

Mang vớ giúp dễ đạt cực khoái khi *** Đôi chân được giữ ấm khi ngủ không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn hỗ trợ hiệu…

Hoàng Thùy Linh nói về MV thứ 2 mới tung

2022 là một năm đáng nhớ của Hoàng Thùy Linh với album Link. Sau Gieo quẻ, See tình, Đánh đố, cô vừa tung MV mới nhất Bo xì bo – là sản phẩm thứ tư trong…

Đi 200km đường xa để đến với cháu ngoại trong ngày đầy tháng, mẹ tôi lại phải rời đi trong nước mắt, ngậm ngùi ôm theo tủ/i nh/ục

Mai khẽ nhíu mày, tấm chăn mỏng đắp hờ trên người vẫn không xua đi được cái lạnh se sắt của buổi sớm vùng quê. Vết mổ…

Âm thầm ngo/ại tình, dành cho bồ tiền của còn gia đình chỉ trách nhiệm qua loa, đến khi h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt

12 năm biết chồng ngo//ại t//ình, vợ vẫn im lặng, khi chồng h/ấp h/ối, vợ nói một câu khiến anh ta t/ái m/ặt Trong suốt 12 năm…

“Ti;ểu ta;m” vác bụng bầ/u đến tận nhà ăn v/ạ, chồng nhận ngay con riêng về nuôi cho có nếp có tẻ, tôi biết họ gian díu từ lâu nên mang ra một thứ khiến cả 2 cuốn gói đi ngay

Tôi đang phơi tã cho con thì tiếng cổng sắt bị đẩy đánh rầm.Một cô gái lạ mặc váy bầu, bụng to vượt mặt, gương mặt đầy ấm…

Cưới chồng là cháu đích tôn nhưng 2 năm không có bầ/u, ngày tiểutam thông báo có th/ai, nhà chồng ép con dâu ly h/ôn, bi kịch gia tộc bắt đầu…

Không gian phòng khách chìm trong một thứ im lặng nặng nề, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên. Thảo ngồi trên ghế sofa, tay…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *