Chồng tôi mất chưa đầy 49 ngày, mâm cơm cúng còn nghi ngút khói, tôi đã nghe mẹ chồng thì thào với chị chồng trong bếp:
– “Nó sinh con gái, giữ lại làm gì cho chật nhà. Căn nhà này là do con trai tao đứng tên, giờ nó chết rồi thì phải để lại cho má. Đuổi mẹ con nó đi, đừng chờ lâu kẻo nó đòi chia tài sản.”
– “Đúng rồi má, để con nói chuyện. Căn nhà này tụi nó mới xây được chưa đầy năm, giờ ảnh mất, nó ở lại làm gì nữa? Nhìn mặt là thấy chướng tai gai mắt.”
Tôi chết lặng. Căn nhà này, tuy đứng tên chồng, nhưng từng viên gạch, từng đồng tiền xây nên là cả mồ hôi, nước mắt của hai vợ chồng. Tôi từng ăn mì gói thay cơm, mang thai vẫn đi dạy thêm, tiết kiệm từng đồng để phụ chồng xây tổ ấm.
Ấy vậy mà… hôm đó, đúng ngày 49 ngày chồng tôi, họ không ngại lời dị nghị. Mẹ chồng chỉ thẳng mặt tôi:
– “Mẹ con nhà mày ở đây làm gì nữa? Sinh được con trai tao còn xem xét. Đây có mỗi đứa con gái, nhà tao không cần. Đi đi!”
Không nước mắt, không phản kháng, tôi chỉ ôm con rời đi. Giữa chiều mưa, tôi đứng trước cánh cổng nhà mình – nơi tôi từng mơ sẽ nuôi con khôn lớn – mà lòng đau như ai cắt. Nhưng cũng từ giây phút đó, tôi thề, tôi sẽ quay lại, không phải để van xin, mà để đòi lại những gì vốn thuộc về mình.
Ba năm sau
Tôi gửi con cho bà ngoại chăm, bắt đầu học lại từ đầu. Ban ngày làm công ty, tối cắp sách học ngành kế toán. Không ai nghĩ một người từng nghỉ học giữa chừng vì cưới chồng, giờ lại quay về ghế giảng đường ở tuổi 30.
Tôi làm hai công việc cùng lúc – vừa đi làm văn phòng, vừa nhận thêm sổ sách kế toán ngoài giờ. Tích góp từng đồng. Không tiêu xài, không than trách. Đêm nào cũng chỉ có tôi, đèn bàn và ánh mắt con bé con ngủ say bên cạnh.
Tôi bắt đầu thu thập hồ sơ. Bằng chứng về những khoản tiền tôi chuyển vào tài khoản chồng trong suốt quá trình xây nhà. Giấy tờ vật liệu do tôi ký nhận. Hóa đơn cũ. Tin nhắn, hình ảnh, mọi thứ. Tôi học luật – không chuyên sâu, nhưng đủ hiểu quyền của người vợ đối với tài sản hình thành trong hôn nhân.
Ngày tôi trở lại
Tôi bước vào căn nhà cũ – giờ đã được rao bán. Tôi chặn lại:
– “Căn nhà này chưa thể bán. Tôi là người đồng sở hữu.”
Mẹ chồng giật mình, chị chồng cười khẩy:
– “Mày có quyền gì? Nó đứng tên con trai tao, mà nó chết rồi!”
Tôi đặt lên bàn tập hồ sơ:
– “Tôi có bằng chứng số tiền xây nhà phần lớn là do tôi góp. Đây là sao kê, hóa đơn, giấy tờ pháp lý. Tôi đã nộp hồ sơ lên tòa. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
Phiên tòa kéo dài ba tháng. Nhưng công lý lần này đã đứng về phía mẹ con tôi. Tòa tuyên: căn nhà là tài sản hình thành trong hôn nhân. Tôi được hưởng phần tài sản tương ứng. Họ muốn bán nhà – phải có chữ ký tôi. Nếu không, tôi có quyền yêu cầu chia đôi.
Chị chồng tức tối. Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi như kẻ thù. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi không trả thù. Tôi chỉ đòi lại đúng phần mà mẹ con tôi xứng đáng có được.
Và rồi, tôi trở lại căn nhà năm xưa, không còn là cô vợ trẻ ngơ ngác bị đuổi ra trong mưa. Tôi trở lại là một người mẹ, một người phụ nữ mạnh mẽ – đã từng mất tất cả, và tự mình lấy lại tất cả.