Chồng nằm hấp hối vì UT gi;ai đ;oạn cuối, tôi cắn răng mang th/ai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền c;ứu anh. Không ngờ, chín tháng sau, mọi chuyện lại rẽ sang một hướng không ai có thể lường trước…Tôi tên là Hân, 29 tuổi, là một người phụ nữ bình thường như bao người khác. Tôi có một gia đình nhỏ, chồng tôi tên Dũng – một kỹ sư cầu đường hiền lành, tử tế và luôn đặt vợ con lên hàng đầu. Chúng tôi có một bé gái 4 tuổi, tên là Bống, là nguồn sống và niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này.
Mọi thứ bắt đầu sụp đổ vào đúng dịp Tết năm ngoái. Sau một đợt chồng tôi đau bụng dữ dội, chúng tôi đưa anh đi kh/ám thì nhận được hung tin: anh bị u/ng th/ư tụy gi;ai đoạn c;uối. Căn bệnh q;uái á;c đã lan rộng, không thể phẫu thuật. Bác sĩ chỉ lắc đầu, nói “còn nước còn tát”.
Tôi gục xuống. Không ai có thể tưởng tượng được người đàn ông vẫn còn khỏe mạnh, lực lưỡng hôm trước, hôm sau lại nằm trên giường bệnh, da xanh xao, gầy guộc, và ánh mắt chỉ còn le lói chút hy vọng mong manh. Nhưng tôi thì không cho phép mình tuyệt vọng. Tôi không thể để anh ch/ết. Tôi không thể để con gái tôi mất cha khi còn quá nhỏ. Tôi bắt đầu tìm mọi cách chạy chữa, hỏi han khắp nơi, tìm đến cả bác sĩ Đông y, thuốc nam, thuốc bắc.
Rồi tôi được giới thiệu một loại thuốc nhập khẩu từ Mỹ, được cho là có thể kéo dài sự sống và giúp giảm triệu chứng. Nhưng cái giá lên tới 360 triệu đồng cho một liệu trình 3 tháng. Gia đình tôi, vốn chẳng khá giả gì, sau đợt điều trị đầu tiên đã cạn sạch tiền tiết kiệm. Tôi vay mượn bạn bè, họ hàng, nhưng số tiền vẫn quá lớn.
Tôi bắt đầu hoang mang, mất ngủ triền miên. Mỗi sáng nhìn Dũng nằm đó, yếu ớt nắm tay tôi, nói “Anh xin lỗi, vì anh mà em và con khổ” – trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Một đêm nọ, trong lúc tuyệt vọng, tôi tình cờ đọc được một bài viết trên mạng về “đ/ẻ th//uê” – dịch vụ mang th;ai hộ theo thỏa thuận dân sự. Ở Việt Nam, hình thức này chỉ được cho phép giữa người thân trong gia đình. Nhưng trên thị trường chợ đen, nó là một “nghề” – không khác gì bán thân, bán máu. Có người còn nói rằng họ được trả cả 800 triệu – 1 tỷ đồng nếu sinh được con trai khỏe mạnh cho gia đình hiếm muộn.
Tôi lặng đi. Một phần trong tôi thấy ghê tởm chính suy nghĩ đó. Nhưng một phần khác – bản năng làm vợ, làm mẹ – lại gào lên rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu Dũng. Tôi đắn đo suốt nhiều đêm liền. Sau cùng, tôi quyết định gọi vào một số điện thoại được chia sẻ trong nhóm kín trên mạng xã hội.
Người trả lời tôi là một phụ nữ tên Linh, nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn. Cô ta không vòng vo: “Chị cần tiền, bên em cần người mang thai khỏe mạnh, không bệnh nền, không hút thuốc, không tiền sử sinh non. Nếu thuận lợi, sau sinh chị sẽ được nhận 900 triệu đồng. Toàn bộ chi phí khám thai, ăn uống, nghỉ dưỡng bên em lo hết.”
Tôi chết lặng khi nghe đến số tiền. Với số tiền đó, tôi có thể chữa cho chồng, lo cho con, thậm chí để dành phòng khi anh không qua khỏi. Tôi hỏi: “Có phải quan hệ trực tiếp với người muốn có con không?”….
Người phụ nữ tên Linh cười nhẹ qua điện thoại, giọng đầy ẩn ý:
“Chị yên tâm, bên em làm theo phương pháp thụ tinh nhân tạo. Không ai động đến chị cả. Mọi việc đều kín đáo, bảo mật tuyệt đối. Chị chỉ cần ký một cam kết, sau đó sẽ được đưa đi khám tổng quát, xét nghiệm. Nếu đạt yêu cầu, bên em sẽ tiến hành thủ tục.”
Tôi cắn răng, lặng lẽ gật đầu dù không ai đang nhìn thấy. Một bên là danh dự, là lương tâm, là cơ thể của chính mình. Một bên là sinh mạng của người đàn ông tôi yêu – người đã đi bên tôi qua những năm tháng khó khăn nhất.
Vài tuần sau, tôi chính thức bước vào quá trình chuẩn bị. Giấy tờ giả được làm đầy đủ, hồ sơ bệnh viện do người bên Linh lo. Mọi thứ diễn ra trơn tru một cách đáng sợ, như thể cả một đường dây chuyên nghiệp đã vận hành chuyện này hàng trăm lần.
Việc thụ tinh thành công ngay lần đầu tiên.
Tôi mang thai.
Chín tháng mang thai là chín tháng sống trong nơm nớp, lo sợ lương tâm mình sẽ bị trừng phạt. Tôi giấu tất cả mọi người, kể cả chồng. Tôi nói dối rằng mình tham gia một dự án nghiên cứu thực phẩm chức năng ở trung tâm điều dưỡng, mỗi tháng được hỗ trợ chi phí chăm sóc đặc biệt. Dũng vẫn nằm viện, yếu dần đi, nhưng nhờ tiền tôi kiếm được, anh bắt đầu được điều trị bằng thuốc mới, sức khỏe có tiến triển rõ rệt.
Con gái tôi được gửi về ngoại chăm sóc, tôi chỉ gọi điện mỗi tuần một lần, giấu nước mắt sau những câu dỗ dành.
Ngày sinh con, tôi không được nhìn mặt đứa bé. Người của bên kia đưa tôi vào một bệnh viện tư ở miền Trung, ký giấy từ bỏ quyền mẹ – mọi thủ tục đã sắp sẵn. Tôi chỉ biết đó là một bé trai. Đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên trong phòng hộ sinh lạnh ngắt, và tôi – người mẹ không danh phận – chỉ có thể quay mặt vào tường, cắn môi để không bật ra tiếng nấc.
Sau sinh ba ngày, tôi nhận được đúng 900 triệu đồng như thỏa thuận.
Tôi trở về nhà với đôi mắt trũng sâu và một vết sẹo dài trong tâm hồn.
Nhưng rồi… tất cả rẽ sang một hướng không ai có thể ngờ được.
Khoảng ba tháng sau, khi Dũng bắt đầu đủ sức ra viện, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Chị Hân, phải không? Tôi là Hoàng – chồng của cô Linh.”
Tôi chết lặng.
“Tôi cần gặp chị. Gấp. Có chuyện liên quan đến… đứa bé.”
Trái tim tôi như ngừng đập.
Tôi hẹn ông ở một quán cà phê vắng. Ông ta đưa cho tôi một tập hồ sơ.
“Đứa bé… không phải con tôi. Không trùng ADN. Chúng tôi đã thử lại ba lần.”
Tôi bàng hoàng, không tin nổi tai mình.
“Chị có… có từng quan hệ với ai trong thời gian mang thai không?”
Tôi lắc đầu quầy quậy, người tái xanh.
Ông ta im lặng, rồi chậm rãi đặt thêm một tờ giấy khác lên bàn.
Là kết quả xét nghiệm… trùng 99,98% với Dũng – chồng tôi.
Tôi đứng không vững. Đầu óc quay cuồng.
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ… lần cuối cùng, trước khi tôi rời đi, khi Dũng còn có thể, khi tôi còn chưa thụ tinh…?
Tôi ôm mặt, không biết nên khóc hay nên cười.
Đứa bé đó… là con của chúng tôi.
Tôi đã bán con mình – chỉ để cứu cha nó khỏi cái chết.
Cả người tôi run bần bật. Còn ông Hoàng thì chỉ lắc đầu: “Chúng tôi không thể nuôi một đứa bé không cùng huyết thống. Nếu chị muốn nhận lại, hãy đi theo tôi.”
Tôi ngẩng đầu, trong mắt là một ngọn lửa vừa mới bừng cháy sau bao tháng ngày tăm tối.
Tôi đã mất đi quá nhiều.
Nhưng nếu có cơ hội…
Tôi sẽ giành lại con. Giành lại cả một phần linh hồn mình đã đánh đổi trong tuyệt vọng.