“Mẹ sẽ không để các con thiếu tình thương. Nhưng cũng sẽ không để ai làm h;ại các con.”
Giữa cơn mưa tháng Ba, tôi rời khỏi cuộc đời của một người đàn ông từng thề sống chết bên mình
Hà Nội vào độ tháng Ba, mưa xuân buông rơi nhẹ như tơ. Trong căn hộ cao tầng nằm giữa phố Nguyễn Chí Thanh, Ngọc đứng sững, tờ phiếu siêu âm nhàu nát trong tay. Trái tim cô đập hỗn loạn, cố trấn an rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Nhưng không.
“Cái thai này chưa thành hình, bỏ sớm đi. Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí.”
Giọng Dũng – chồng cô – vang lên như thể đang nói chuyện công việc. Vô cảm. Lạnh lùng. Xa lạ.
Ngọc chết lặng. Cô tưởng anh sẽ vui mừng khôn xiết, bởi cả hai đã cố gắng rất lâu. Nhưng thay vì nụ cười, cô nhận lại ánh mắt tránh né và một lời thú nhận tàn nhẫn:
“Tôi đã có người khác. Cô ấy đang mang thai. Nếu cô sinh đứa này, mọi chuyện sẽ rối tung cả lên.”
Chỉ một câu nói, cuộc hôn nhân sáu năm sụp đổ. Đêm đó, Ngọc bước ra khỏi căn nhà từng chứa biết bao hạnh phúc. Không một tiếng trách mắng. Không nước mắt. Chỉ có cô và một sinh linh nhỏ bé trong bụng, lặng lẽ rời khỏi trong màn mưa phùn lạnh buốt.
Sài Gòn: một khởi đầu không ai mong đợi
Cô đổi tên thành “Trang”, thuê một phòng trọ nhỏ nơi quận Tân Bình, Sài Gòn. Thành phố nóng bức, xô bồ, nhưng chẳng ai biết quá khứ của cô, càng không ai quan tâm.
Bảy tháng sau, Ngọc sinh đôi – hai bé trai kháu khỉnh, giống hệt người cha đã bỏ rơi chúng. Cô đặt tên các con là Minh và Nam. Hai đứa trẻ như hai mảnh đối lập của trái tim cô – một trầm lặng, một hoạt bát.
Không người thân, không chồng, không tài chính ổn định – Ngọc làm đủ nghề: từ phục vụ quán cà phê, phụ bếp, đến bán hàng online. Dù mệt mỏi, cô chưa từng để các con thấy mình gục ngã.
Về người cha của hai bé, cô chưa từng nói. Với cô, điều quan trọng duy nhất là:
“Mẹ sẽ yêu các con đủ đầy. Và không ai có quyền làm tổn thương các con.”
7 năm sau: Cuộc hội ngộ không ngờ tới
Một buổi chiều thu, chiếc taxi dừng trước toà nhà nơi Dũng – giờ đã là CEO một tập đoàn địa ốc – làm việc. Ngọc bước xuống, mái tóc được búi gọn, sơ mi trắng tinh, gương mặt đầy bản lĩnh.
“Cậu chắc chắn muốn làm điều này chứ?” – Mai, người bạn thân đi cùng, thì thầm.
Ngọc mỉm cười: “Tôi không đến để trả thù. Chỉ là… tôi muốn cho anh ta thấy: điều anh đã bỏ rơi ngày ấy, giờ đã trưởng thành rồi.”
Dưới danh phận mới và tên giả, cô nộp đơn vào công ty. Chỉ sau vài tháng, năng lực của cô khiến cả bộ phận marketing phải nể phục. Cô được đề bạt lên làm trợ lý cho Phó tổng – người làm việc trực tiếp với Dũng.
Từ vị trí đó, cô bắt đầu dò xét các dự án của công ty. Cô phát hiện một loạt dấu hiệu bất minh, đặc biệt là một dự án ma có giá trị hơn 30 tỷ đồng.
Ngọc không tung bằng chứng ngay. Cô âm thầm tạo áp lực nội bộ, lan truyền nghi ngờ trong các phòng ban. Một ngày, dữ liệu tài chính “vô tình” bị rò rỉ ra ngoài. Truyền thông vào cuộc. Hội đồng quản trị mở cuộc họp khẩn.
Dũng – người từng là biểu tượng thành công, giờ đối diện với nguy cơ mất trắng.
Gặp lại – nhưng không còn là người cũ
Một buổi tối, Ngọc chờ Dũng trước sảnh công ty. Khi Dũng bước ra, cô đứng đó, áo dài xám tro lay nhẹ trong gió.
Dũng sững người: “Cô… là Ngọc?”
Ngọc đáp, mắt nhìn thẳng: “Anh nhầm rồi. Tôi là Trang. Còn Ngọc – người anh từng bắt phá thai, đã chết từ bảy năm trước.”
Cô rút ra kết quả xét nghiệm ADN hai đứa trẻ – thứ cô chưa từng công khai.
“Chúng là con anh. Nhưng không cần anh thừa nhận. Vì chúng không cần một người cha như anh.”
Dũng chết lặng.
Sau đó, anh âm thầm tìm đến trường mẫu giáo, nhìn lén hai đứa trẻ qua cửa kính. Mỗi lần thấy Minh cười hay Nam nhíu mày suy nghĩ, anh lại thấy tim mình nhói lên.
Khi sự hối lỗi đến quá muộn
Một đêm, Minh sốt cao phải nhập viện. Dũng nghe tin và chạy đến giữa khuya.
“Tôi xin lỗi. Là tôi sai. Tôi không đáng… nhưng nếu được, tôi muốn làm điều gì đó cho các con.”
Ngọc lắc đầu: “Con tôi không cần sự chuộc lỗi. Chúng có mẹ là đủ.”
Khi Minh tỉnh dậy, thấy Dũng ngủ gục bên giường, cậu bé khẽ hỏi:
“Chú là ai ạ?”
Dũng không thể trả lời, chỉ biết cúi đầu, nước mắt rơi xuống ga trải giường trắng toát.
Tàn tro và tha thứ
Sau biến cố, Dũng từ chức, rời bỏ thương trường. Anh chuyển về dạy tại một trường đại học, sống lặng lẽ, không kết hôn thêm lần nào. Ngọc vẫn nuôi con, không bao giờ nhắc đến tên người cha với các bé.
Một ngày, cô nhận được một bức thư tay:
“Cảm ơn em vì đã không biến các con thành công cụ để trả thù. Nhờ em, tôi biết mình từng có cơ hội làm cha – dù chỉ là trong một giấc mơ.”
Ngọc đọc thư, rồi đốt nó. Trong làn khói mỏng, cô chỉ thầm thì:
“Tôi tha thứ – không phải vì anh xứng đáng, mà vì tôi muốn được bình yên.”
Những câu hỏi không lời đáp
Khi hai bé lên mười, trong một tối quây quần, Nam bất chợt hỏi:
“Mẹ ơi, tụi con không có ba hả?”
Ngọc khựng lại. Đôi tay đang gọt táo run lên. Cô nhìn ánh mắt con, rồi nhẹ nhàng:
“Có chứ. Ba các con từng là người mẹ yêu nhất. Nhưng mẹ… đã sai điều gì đó, nên ba không ở bên được.”
Minh ôm mẹ thủ thỉ: “Ba có biết tụi con không?”
Ngọc mỉm cười đầy chua xót: “Biết chứ. Và ba rất yêu các con. Chỉ là… đôi khi yêu không đủ để người ta dũng cảm.”
Cái kết muộn màng – nhưng không còn đau đớn
Mười ba năm sau ngày rời Hà Nội, Ngọc nhận cuộc gọi từ một người lạ:
“Thầy Dũng nhập viện vì đột quỵ. Trong ví chỉ có ảnh chị và hai bé trai.”
Ngọc đưa hai con đến bệnh viện. Trong ICU, Dũng nằm im, ánh mắt đã mờ đục. Ngọc nắm lấy tay anh – bàn tay từng phản bội cô, giờ chỉ còn gầy guộc và run rẩy.
“Em đến đây, không phải để níu kéo. Chỉ để anh biết – em không còn giận nữa.”
Minh bước lại gần, nói nhẹ như gió:
“Chú là ba tụi con đúng không? Dù không bên nhau… con không ghét chú đâu.”
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má Dũng. Rồi anh nhắm mắt. Mãi mãi.
Sau cùng, người ta học cách buông để sống
Tang lễ của Dũng đơn sơ. Không vòng hoa lớn, không tiếng kèn trống. Ngọc chỉ đặt một bó cúc trắng cùng dòng chữ:
“Anh từng là vết thương, cũng từng là ký ức đẹp. Em tha thứ rồi.”
Trên đường trở lại Sài Gòn, Nam – giờ đã là thiếu niên chững chạc – hỏi:
“Mẹ ơi, tha thứ có khó không?”
Ngọc nhìn qua gương chiếu hậu – nơi bóng Dũng mờ dần giữa hàng cây:
“Rất khó. Nhưng nếu không tha thứ, mình sẽ bị giam mãi trong quá khứ. Tha thứ không vì người ta xứng đáng, mà vì mình xứng đáng được tự do.”
Hai mươi năm sau
Nam là luật sư. Minh là nhà thiết kế đồ họa. Trong một buổi phỏng vấn, khi được hỏi:
“Ai là người ảnh hưởng nhất đến cuộc đời anh?”
Nam cười, đáp gọn:
“Là mẹ tôi – người đã dạy tôi cách tha thứ, để sống trọn vẹn và không mang theo hận thù.”