Tối đó, ai cũng tưởng mọi chuyện đã khép lại bằng một đám cưới nhỏ ấm áp. Nhưng không ai ngờ chỉ một giờ sau, căn nhà yên ắng ấy bỗng vang lên tiếng gào khóc từ phòng tân hôn. Cô dâu mới vừa bước ra khỏi cửa đã ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chan hòa, còn bố tôi thì chết lặng như người vừa đánh mất điều gì đó rất lớn…”
Gia đình tôi không phải kiểu gia đình nhiều sóng gió. Mẹ tôi mất khi tôi và chị gái còn đang học đại học, từ đó bố tôi – ông Tân, đã sống một mình nuôi hai chị em, không yêu đương gì trong suốt hơn hai mươi năm. Những người trong gia đình và họ hàng nhiều lần khuyên ông nên tìm người phụ nữ khác, nhưng ông đều từ chối, chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Lo cho hai đứa xong đã.”
(ảnh minh họa)
Và ông đã giữ lời.
Khi chị tôi lấy chồng và tôi bắt đầu công việc ổn định, bố cũng có thêm thời gian cho riêng mình. Nhưng chẳng ai ngờ, khi đã bước sang tuổi 60, ông lại thông báo một chuyện khiến cả nhà ngạc nhiên: Ông muốn tái hôn.
Người phụ nữ ông chọn là cô Hà, chỉ mới 30 tuổi. Cô làm kế toán cho một công ty gần nhà, đã ly hôn và không có con. Hai người quen nhau qua một lớp dưỡng sinh, rồi từ vài cuộc trò chuyện, họ trở nên thân thiết. Cô Hà là người dịu dàng, khéo léo, biết lắng nghe – điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ là bố cần đến. Nhưng hóa ra, ai rồi cũng cần một ai đó để chia sẻ.
Ban đầu, tôi và chị tôi cảm thấy hơi ngại. Không phải vì khoảng cách tuổi tác, mà vì cô ấy quá trẻ so với bố. Bố tôi là người thật thà, sống nội tâm, nên tôi lo ông bị lợi dụng. Nhưng sau vài lần gặp mặt và trò chuyện, tôi cảm nhận được rằng cô Hà không phải người có ý đồ gì. Cô ấy có một sự chân thật và nhẹ nhàng mà tôi nghĩ rằng bố tôi cần. Cuối cùng, chúng tôi đồng ý và coi đó như lời chúc phúc cho ông.
Lễ cưới diễn ra vào một ngày đầu xuân trong sân nhà nhỏ của chúng tôi ở vùng ven thành phố. Không có gì quá rình rang, chỉ có vài mâm cơm mời họ hàng thân thích và bạn bè gần gũi của bố. Cô Hà mặc một chiếc áo dài màu hồng phấn, tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng như hoa đào mùa xuân. Bố tôi thì cứ luống cuống suốt buổi, đi đâu cũng cười tươi như một chàng trai lần đầu lấy vợ.
Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong xuôi, cả nhà đều mệt nhoài. Chúng tôi chỉ kịp trêu đùa với bố một câu:
“Bố nhớ đi nhẹ nhàng nha, nhà có người già và người trẻ mà.”
Bố chỉ cười, xua tay:
“Thôi đi mấy đứa, toàn nói linh tinh.”
Rồi ông dẫn cô Hà vào phòng tân hôn. Căn phòng đó vốn là phòng của bố mẹ tôi ngày xưa, từ sau khi mẹ mất, bố vẫn ở đó một mình. Chúng tôi đã đề nghị sửa sang lại, nhưng bố chỉ thay mỗi tấm rèm cửa, còn lại giữ nguyên, bảo rằng “thay đổi quá nhiều sẽ lạ lẫm, không quen”.
Khoảng một tiếng sau, cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi đang mơ màng thì nghe thấy tiếng động gì đó từ cuối nhà. Ban đầu tôi cứ tưởng là mèo chạy, nhưng rồi…
Một tiếng khóc vang lên – rõ ràng và xé lòng.
Tôi bật dậy, chị tôi cũng vừa mở cửa bước ra. Tiếng khóc đó phát ra từ phòng bố – căn phòng tân hôn. Đó không phải là tiếng khóc tức giận hay giận dỗi mà là tiếng khóc hoảng loạn. Tôi nghe thấy những tiếng kêu thất thanh:
“Không! Không! Đừng mà!”
Tôi lao vào phòng, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng sững lại:
Cô Hà đang ngồi co ro dưới sàn, hai tay ôm lấy đầu, người run rẩy. Bố tôi đứng sát góc tường, mặt tái mét, miệng mấp máy nhưng không thốt lên lời.
Trên nền nhà, chiếc áo khoác cưới của cô Hà bị vò nát, xung quanh là những mảnh giấy vụn – giống như những bức ảnh bị xé.
Chị tôi vội chạy đến ôm cô Hà, dỗ dành. Mãi một lúc sau, cô mới có thể nói được vài lời, giọng đứt quãng:
“Em… em thấy… có người… đứng ở góc phòng… mặc áo lam, tóc dài… nhìn em chằm chằm… bảo em là… ‘Đây không phải chỗ của cô’…”
Bố tôi vẫn đứng im lặng. Tôi nhìn thấy trong mắt ông một điều gì đó rất lạ – như sợ hãi, như đau khổ, như dằn vặt.
Sau đêm đó, chị tôi đưa cô Hà lên phòng khách, còn bố ngồi im lặng ngoài hiên đến sáng. Trời còn chưa sáng hẳn, ông đã cầm chổi quét sân, như thể làm gì đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bữa sáng hôm đó, cả nhà ăn trong im lặng. Cô Hà ngồi cạnh chị tôi, mắt thâm quầng, không buồn ăn gì. Tôi có nhìn sang bố, nhưng ông chỉ cúi đầu húp vài thìa cháo loãng, không nói một lời.
Chúng tôi không nhắc lại chuyện đêm qua. Không phải vì tránh né, mà vì không biết bắt đầu từ đâu. Cảm giác như mỗi người trong nhà đều có một nút thắt trong lòng, và chưa ai đủ can đảm để gỡ nó ra.
Chiều hôm đó, khi trời dịu nắng, tôi ra hiên thấy bố đang tưới cây. Ông nhẹ nhàng tưới từng gốc hoa nhài mà mẹ tôi đã trồng khi còn sống. Nhìn ông lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng ông không giống một người vừa kết hôn, mà giống một người vừa đánh mất điều gì đó mà ông đã giữ rất lâu.
“Bố…” – Tôi ngồi xuống cạnh ông – “Cô Hà… chắc sợ quá thôi. Mọi thứ mới quá.”
Bố khựng lại, nước từ vòi chảy tràn ra ngoài. Rồi ông buông một câu nhẹ nhàng:
“Không phải tại cô ấy… tại bố.”
Tôi không hiểu. Bố nhìn xa xăm, giọng nghẹn ngào như tự nói với chính mình:
“Hồi còn sống, mẹ con luôn giữ căn phòng đó sạch sẽ, ấm cúng. Sau khi bà ấy mất, bố không thay đổi gì cả. Mỗi tối ngủ, bố vẫn ngửi thấy mùi tóc bà ấy, nghe tiếng kéo rèm. Nhưng bố không dám kể với ai, vì sợ người ta nghĩ mình già rồi lú lẫn.”
Tôi lặng người.
“Lúc cô Hà bước vào căn phòng ấy… bố thấy mình như phản bội mẹ con. Cảm giác đó… như ai đó đang nhìn. Không phải ma quái gì đâu… mà là ký ức. Mà ký ức thì chẳng ai xua đi được.”
Lần đầu tiên, tôi thấy bố tôi yếu đuối như vậy. Một người đàn ông từng nuôi hai con ăn học, giờ đây ngồi thu mình dưới bóng chiều, như thể ông cũng đang lạc trong chính ngôi nhà của mình.
Tối hôm đó, tôi xin phép chị để cô Hà lại phòng khách, còn tôi vào dọn phòng ngủ của bố. Tôi gỡ xuống những bức ảnh cũ treo trên tường – những bức ảnh mẹ tôi chụp khi còn trẻ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương. Tôi lau bàn thờ, thay chăn ga mới, mở cửa sổ cho thoáng. Căn phòng không còn mùi cũ nữa – chỉ còn gió mát và ánh sáng nhẹ nhàng.
Sáng hôm sau, tôi trò chuyện với cô Hà. Lúc đầu cô hơi e dè, nhưng rồi cũng dần mở lòng.
“Em không cố ý làm ầm ĩ đâu. Chỉ là… khi bước vào căn phòng ấy, em thấy có điều gì đó… lạ lẫm. Không phải em sợ ma đâu, mà là… em cảm thấy mình như chen vào một không gian không thuộc về mình.”
Tôi gật đầu và nói thật lòng:
“Em không chen vào đâu, cô ấy đã mất rồi. Điều em cần làm là bước vào cùng với bố, không phải thay thế ai.”
Cô Hà im lặng một lúc rồi bật cười nhẹ:
“Nghe kỳ cục ghê… nhưng em hiểu.”
Tối hôm đó, bố tôi lần đầu bước vào căn phòng đã được dọn lại. Cô Hà đi cùng ông. Không ai nói gì, nhưng tôi thấy họ nắm tay nhau rất nhẹ nhàng, như hai người bạn già chia sẻ hơi ấm cuối ngày.
Sau hôm đó, mọi chuyện dần trở lại bình thường. Cô Hà bắt đầu nấu những món ăn đơn giản, trồng thêm vài chậu lan ngoài ban công. Bố tôi tiếp tục thói quen tưới cây vào buổi sáng, đọc báo vào chiều. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn thấy ông đứng bên tấm ảnh mẹ, như đang kể chuyện cho bà nghe.
Một chiều, cô Hà gọi tôi ra vườn:
“Em định chuyển phòng ngủ. Mình có thể làm lại phòng nhỏ gần bếp. Nó sáng sủa hơn. Còn phòng cũ… để anh Tân giữ lại, như một nơi để nghỉ ngơi mỗi khi anh cần nhớ.”
Tôi gật đầu. Không phải vì chấp nhận cô là vợ kế của bố, mà vì tôi hiểu – đôi khi tình yêu không phải là thay thế ai, mà là biết khi nào nên lùi lại và khi nào nên bước tới.
Ngôi nhà vẫn vậy – tường sơn cũ, cửa gỗ long đinh, mái ngói rêu xanh. Nhưng giờ đây, trong nhà không còn ai phải sống với bóng cũ một mình.
Bố tôi vẫn thường nói:
“Có những điều không cần phải quên… chỉ cần học cách sống cùng nó.”