Bố mẹ cô dâu đi dép lê đến lễ ăn hỏi, bị nhà trai xì xào ch/ê ng/h/èo, đến khi mở tráp, cả họ lặng người với món quà bên trong

Tại một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, không khí lễ hỏi của Minh và Lan rộn ràng nhưng không kém phần căng thẳng. Minh, 29 tuổi, là con trai út của gia đình khá giả, sở hữu một tiệm vàng lớn trong huyện. Anh yêu Lan, một cô gái 26 tuổi làm kế toán tại một công ty nhỏ. Lan có vẻ ngoài dịu dàng, đôi mắt sáng và nụ cười khiến Minh say đắm từ lần đầu gặp gỡ tại một buổi hội làng. Sau hai năm yêu nhau, Minh quyết định xin cưới Lan, dù anh biết gia đình cô không thuộc hàng “môn đăng hộ đối” với nhà mình.

Sáng ngày lễ hỏi, sân nhà Minh được trang trí rực rỡ với cổng hoa tươi và bàn tiệc sang trọng. Gia đình Minh, từ bố mẹ đến họ hàng, đều diện áo dài và vest lịch lãm. Mẹ Minh, bà Hương, nổi tiếng là người cầu toàn, luôn muốn con trai cưới một cô gái có gia thế để “nâng tầm” dòng họ. Khi nghe Minh nói gia đình Lan chỉ làm nông, bà Hương đã nhíu mày, nhưng vì con trai khăng khăng, bà miễn cưỡng đồng ý.

Đúng giờ lành, đoàn nhà gái bước vào. Bố mẹ Lan, ông Tâm và bà Ngọc, xuất hiện với dáng vẻ giản dị đến mức khiến cả nhà trai ngỡ ngàng. Ông Tâm mặc áo sơ mi cũ, quần tây sờn, chân đi đôi dép tổ ong xanh đã bạc màu. Bà Ngọc mặc áo bà ba, tay xách một chiếc giỏ nhựa đựng trầu cau. Đằng sau họ, Lan bước đi trong tà áo dài hồng phấn, khuôn mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt thoáng lo lắng.

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên từ phía nhà trai. Một người cô của Minh thì thầm:

“Nhà này nghèo thế à? Đi lễ hỏi mà đi dép tổ ong, đúng là quê mùa!”
Một người khác cười khẩy:

“Nhìn cái giỏ nhựa kìa, chắc chẳng có gì tử tế trong đó đâu.”

Minh nghe thấy, mặt nóng ran, nhưng anh nắm tay Lan, cố gắng giữ bình tĩnh. Lan cúi đầu, không nói gì, nhưng đôi tay cô siết chặt tay Minh như tìm kiếm sự an ủi. Ông Tâm và bà Ngọc vẫn mỉm cười, trao đổi lễ vật với nhà trai một cách tự nhiên, dường như không để tâm đến những ánh mắt soi mói.

Lan chưa bao giờ kể nhiều về gia đình mình với Minh. Cô chỉ nói bố mẹ cô làm nông, sống giản dị, và không thích phô trương. Minh, dù tò mò, cũng không hỏi thêm vì tôn trọng sự riêng tư của cô. Anh yêu Lan vì tính cách chân thành và sự độc lập của cô, không quan tâm đến gia thế. Nhưng những lời xì xào hôm nay khiến Minh bắt đầu tự hỏi: liệu anh có thực sự hiểu rõ người con gái mình sắp cưới?

Trong khi đó, ông Tâm và bà Ngọc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Họ trao đổi trầu cau, rượu trà theo đúng phong tục, nhưng ánh mắt của họ ẩn chứa một sự tự tin khó hiểu. Khi nhà trai mời nhà gái ngồi vào bàn tiệc, bà Hương, mẹ Minh, đứng lên phát biểu:

“Hôm nay là ngày vui, nhà chúng tôi rất trân trọng nhà cô dâu. Tuy nhiên, theo phong tục, chúng ta sẽ kiểm tra lễ vật để xem sự chu đáo của đôi bên.”

Giọng bà Hương nhẹ nhàng nhưng mang chút kiêu kỳ, như muốn thử thách nhà gái. Một số người họ hàng nhà Minh cười khúc khích, nghĩ rằng tráp lễ của nhà gái chắc chỉ toàn những thứ đơn sơ như trầu cau hay bánh chưng.

Lan nhìn bố mẹ, ánh mắt thoáng lo lắng. Ông Tâm mỉm cười, gật đầu với cô như muốn nói: “Cứ để mọi chuyện diễn ra.”

Người đại diện nhà trai, anh họ của Minh, bước lên mở các tráp lễ. Tráp đầu tiên chứa trầu cau, được gói cẩn thận nhưng không có gì đặc biệt. Tráp thứ hai là bánh cốm, thứ ba là rượu, tất cả đều đúng phong tục nhưng đơn giản, càng khiến nhà trai thêm phần đắc ý. Tiếng xì xào lại nổi lên:

“Thấy chưa, nhà này có gì đâu mà bày đặt!”

Đến tráp cuối cùng, một chiếc hộp gỗ nhỏ khắc hoa văn tinh xảo, mọi người bỗng im lặng. Không ai để ý rằng chiếc hộp này khác biệt hoàn toàn với những tráp khác – nó không phải là thứ thường thấy trong lễ hỏi. Anh họ Minh, với vẻ mặt tò mò, mở nắp hộp. Cả sân lặng đi.

Bên trong là một tập tài liệu được đóng dấu đỏ cẩn thận, cùng một chiếc chìa khóa vàng nhỏ gắn viên ngọc trai lấp lánh. Anh họ Minh run run cầm tập tài liệu lên, đọc to:

“Hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất… 5 hecta đất tại trung tâm khu công nghiệp mới, trị giá 200 tỷ đồng… đứng tên Nguyễn Minh và Nguyễn Lan.”

Cả nhà trai chết lặng. Bà Hương, vốn luôn giữ vẻ kiêu kỳ, đứng bật dậy, mắt mở to. Ông Tâm đứng lên, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền:

“Nhà chúng tôi tuy sống giản dị, nhưng không phải không có gì. Mảnh đất này là tâm huyết cả đời của tôi và bà nhà. Chúng tôi không phô trương, nhưng muốn dành món quà này cho con gái và con rể, để hai đứa có một khởi đầu vững chắc.”

Cú twist không dừng lại ở đó. Ông Tâm tiếp tục:

“Còn chiếc chìa khóa này là của một căn biệt thự ở khu đô thị mới. Chúng tôi đã mua nó từ lâu, định để dành cho Lan khi cô ấy lập gia đình. Nhưng chúng tôi muốn hai đứa tự quyết định tương lai, nên chưa từng nói ra.”

Nhà trai, từ những người vừa xì xào chê bai, giờ cúi đầu ngượng ngùng. Bà Hương lắp bắp:

“Chúng tôi… không ngờ… thật sự xin lỗi vì đã hiểu lầm.”

Lan nắm tay Minh, nước mắt lăn dài. Cô thì thầm:

“Em không muốn anh yêu em vì gia đình em có gì. Em chỉ muốn anh yêu em vì chính em.”

Minh ôm chặt Lan, lòng trào dâng cảm xúc. Anh nhận ra rằng, dù gia đình Lan có giàu có hay nghèo khó, tình yêu của anh dành cho cô không hề thay đổi.

Sau lễ hỏi, ông Tâm và bà Ngọc kể lại câu chuyện của họ. Hai người từng là những nông dân nghèo khó, nhưng nhờ sự chăm chỉ và đầu óc kinh doanh, họ đã đầu tư vào đất đai từ hàng chục năm trước, khi khu vực đó còn là đồng ruộng hoang vu. Khi khu công nghiệp mọc lên, giá trị đất tăng vọt, biến họ thành triệu phú. Nhưng họ chọn sống giản dị, đi dép tổ ong, mặc áo bà ba, vì không muốn quên nguồn cội. Họ dạy Lan giá trị của sự khiêm nhường và lòng tự trọng, để cô tự lập và không dựa dẫm vào gia sản.

Minh, dù choáng váng trước sự thật, càng thêm kính trọng bố mẹ vợ tương lai. Anh nhận ra rằng, đôi dép tổ ong không phải biểu tượng của sự nghèo khó, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa và nghị lực.

Đám cưới của Minh và Lan diễn ra trong niềm vui ngập tràn, không còn bất kỳ ánh mắt nghi ngờ nào từ nhà trai. Món quà trong tráp không chỉ là tài sản, mà còn là bài học về sự khiêm nhường và tình yêu chân thành. Minh và Lan quyết định dùng mảnh đất để xây một trường học miễn phí cho trẻ em nghèo, như cách để tri ân những giá trị mà gia đình Lan đã truyền dạy.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh ông Tâm và bà Ngọc, vẫn trong đôi dép tổ ong, đứng bên Minh và Lan tại lễ khánh thành ngôi trường. Họ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào. Lan nắm tay Minh, thì thầm:

“Cảm ơn anh, vì đã yêu cả thế giới giản dị của em.”

Minh đáp lại:

“Cảm ơn em, vì đã cho anh thấy giá trị thật sự của một gia đình.”

ll

Related Posts

Chị em mình có nhiều siêu phẩm triệu view lắm! Anh em vào ủng hộ và xem ở dưới bình luận nhé

Bé Kubi – con trai Khánh Thi từ nhỏ đã có năng khiếu nhảy dance sport, hiện cậu bé vừa tròn 10 tuổi đã là vận động…

U50 làm mẹ 5 con, nhưng vẫn tham gia đóng phim nh;;;ợn vì muốn khoe nhiều dáng “lướt sóng” cho anh em xem: Siêu phẩm hay nằm ở bình luận

Hòa Minzy nhanh chóng có hành động thiện nguyện sau khi Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh Nghệ An đưa ra lời kêu gọi…

Sông nước hữu tình ở Hải Phòng thích hợp để ra siêu phẩm 8 phút “đ;;ỉnh nóc k;;ịch trần”

Sau 7 năm chung sống với người chồng ngoại quốc, diễn viên Lan Phương mới đây đã khiến công chúng bất ngờ khi thông báo đang tiến…

Định tái hợp với chồng cũ nhưng đi đăng ký kết hô/n, tôi vén tay áo anh thấy ….liền bỏ chạy

Tôi là y tá, công việc ở bệnh viện bận rộn và căng thẳng, nhất là những đêm trực kéo dài đến sáng. Vất vả là vậy,…

“Rồi bọn nó cũng chống lầy hết ở đó mà nuôi nổi ông…”, người đàn ông góa vợ kệ miệng đời nuôi 3 cô con gái thành tài

Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường….

Thủ khoa khối A00 Phú Thọ vừa xinh, vừa học tập “đỉnh nóc kịch trần” xét tuyển ngành nào?

Thủ khoa khối A00 đến từ Phú Thọ – Nguyễn Lê Hiền Mai – đang gây “bão” mạng xã hội bởi tài sắc vẹn toàn. Trong hành…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *