Bị vợ bỏ khi phá sản, 2 năm sau tình cờ gặp vợ cũ trên phố, tôi phải nể phục

Khi công ty phá sản, tôi cầu xin My vay tiền bố mẹ giúp nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ đặt đơn ly hôn xuống bàn.

Ngày tôi chân ướt chân ráo từ một vùng quê nghèo lên thành phố học đại học, trong tay chẳng có gì ngoài một bầu nhiệt huyết và khao khát đổi đời mãnh liệt. Thế mà lạ lùng thay, giữa cái chốn phồn hoa, xô bồ ấy, tôi lại tìm thấy tình yêu với một cô gái thành thị. My không chỉ có nhan sắc, tài năng mà còn sở hữu một tấm lòng bao dung hiếm có.

Thuở sinh viên cơ hàn, My chăm sóc tôi chẳng khác nào người thân ruột thịt. Từ bữa ăn, tấm áo đến từng đồng tiền trọ, cô ấy đều lo toan chu đáo. Ngay cả khi ra trường, tôi vẫn còn loay hoay với cuộc sống, My vẫn cứ âm thầm gánh vác mọi chi phí, chẳng một lời than vãn. Tình yêu ấy từng khiến tôi tự hứa với lòng mình rằng phải trân trọng suốt đời.

Nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng có lúc ngông cuồng. Khi bắt đầu bước vào giai đoạn lập nghiệp, tôi không cam phận làm thuê. Tôi nuôi mộng khởi nghiệp, muốn tự tay xây dựng “đế chế” của riêng mình. My thì không đồng ý, cô ấy khuyên tôi nên bắt đầu bằng một công việc ổn định ở công ty người thân cô ấy giới thiệu.

Tôi nhất quyết từ chối. My im lặng. Nửa năm sau, My bất ngờ đưa tôi quyển sổ hộ khẩu, nói muốn làm đám cưới. Kèm theo đó là hợp đồng mua nhà, căn nhà mà bố mẹ cô ấy đã đứng tên và chỉ chờ ngày cưới là sẽ sang tên tôi. Tôi lưỡng lự một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Đám cưới của chúng tôi được tổ chức thật linh đình, hoành tráng, bố mẹ My chẳng tiếc bất cứ thứ gì. Toàn bộ tiền mừng cưới cũng được trao hết cho vợ chồng tôi giữ. Và rồi, trong một phút bồng bột, dại dột, tôi đã nghỉ việc và lấy toàn bộ số tiền đó để mở công ty riêng, mà không hề hé răng nửa lời với vợ.

Chỉ chưa đầy nửa năm sau, công ty của tôi phá sản. Tôi trắng tay, ôm trên mình một đống nợ nần. Tôi cầu xin My vay tiền bố mẹ giúp, nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ đặt tờ đơn ly hôn xuống bàn. Lúc ấy, My nói một câu mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ mãi: “Em không tiếc tiền. Em tiếc niềm tin.”

Tôi giận cô ấy lắm, nghĩ rằng My quá thực dụng, chỉ biết đến tiền mà quên hết những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Trong cơn bốc đồng, tôi ký ngay vào đơn ly hôn rồi lặng lẽ rời đi với hai bàn tay trắng. Ngôi nhà chúng tôi từng chung sống có tên tôi trong đó, đáng lý ra tôi có quyền giữ lại một nửa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, căn nhà ấy tôi chưa từng bỏ ra một đồng nào. Mọi thứ đều do gia đình My lo liệu. Thế nên, tôi chọn cách ra đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, ít nhất, tôi còn giữ được chút tự trọng cuối cùng của một thằng đàn ông.

Sau ly hôn, tôi quay về làm ở công ty cũ. Một phần vì công ty nể mặt vợ cũ tôi, một phần vì biết năng lực của tôi nên họ vẫn nhận lại và không hề trách móc chuyện đã qua. Nhưng mỗi khi tôi hỏi về My, ai cũng lảng tránh, chỉ nói gọn lỏn một câu: “Khi nào cậu khá hơn thì hẵng liên lạc với cô ấy.”

Chỉ một lời nói ngắn gọn ấy thôi mà cứ như vết dao cứa vào lòng tôi. Sau lần đó, tôi không còn dám hỏi dò về vợ cũ nữa, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp cô ấy nữa. Tôi hiểu, tôi đã mất My thật rồi, không còn cơ hội nào để làm lại nữa.

Thế nhưng, gần hai năm sau ngày ly hôn đầy sóng gió ấy, định mệnh lại bất ngờ đưa My trở lại trước mắt tôi.

Chiều hôm đó, vừa tan sở, tôi đi ngang qua một cửa hàng đồ trẻ em thì bất chợt khựng lại. Trên vỉa hè, một cậu bé chừng một tuổi đang chập chững những bước đi đầu tiên, tay cầm món đồ chơi, ánh mắt lấp lánh niềm vui thơ dại. Phía sau là vợ cũ tôi, vẫn mái tóc dài ấy, dáng người gầy nhưng đầy kiên cường. Cô ấy đi sát phía sau, giữ khoảng cách đủ gần để kịp đỡ con nếu thằng bé ngã.

Tôi chết lặng. Đôi mắt của đứa trẻ, khuôn miệng ấy… sao mà giống tôi đến kỳ lạ. Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng tôi bỗng chốc vỡ òa. Khi cậu bé vững vàng đi thêm vài bước nữa, tôi không kìm được nữa. Giữa phố đông người qua lại, tôi bất giác vỗ tay khen: “Giỏi quá! Con trai giỏi quá!”

My quay lại. Ánh mắt sững sờ của cô ấy gặp ánh mắt tôi, nghẹn ngào, không nói thành lời. Còn tôi, lần đầu tiên sau ngần ấy tháng, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không phải vì hối hận mà vì hạnh phúc lẫn nỗi day dứt khôn nguôi.

Rồi tôi bước đến, giọng run run hỏi vợ cũ: “Là… con anh sao?”

My gật đầu, không một lời oán trách, không né tránh, chỉ có một vẻ bình thản đầy đau đớn, như thể cô ấy đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.

Tối hôm đó, chúng tôi ngồi ở quán cà phê cũ, nơi từng là góc nhỏ riêng của hai đứa thời sinh viên. Tôi kể hết những đêm mất ngủ, những tháng ngày làm lại từ đầu, những lúc nhớ cô ấy đến quay quắt, nhưng lại không đủ dũng khí để tìm lại.

My im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Em chưa từng nghĩ mình sẽ tha thứ. Nhưng đến hôm nay… có lẽ trái tim em cũng không còn đủ sức để oán giận nữa rồi.”

Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đến phòng đăng ký tái hôn. Khi trở về ngôi nhà cũ, tôi thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày tôi ra đi, từ đôi dép cũ đến chiếc bàn làm việc màu nâu gỗ cô ấy từng chọn cho tôi. Tôi bật khóc, không phải vì hối hận, mà vì biết mình vừa được trao một cơ hội nữa để làm lại, và lần này tôi sẽ trân trọng tổ ấm của mình, cố gắng bù đắp cho mẹ con cô ấy thật tốt.

ll

Related Posts

View biển Hạ Long nay hot quá rồi, nghe nói cặp đôi U60 vẫn tập trung “lướt sóng” mặc kệ ánh mắt dòm ngó của người xung quanh

Mới đây, trong một chương trình mà Hari Won tham gia, nữ ca sĩ thẳng thắn trải lòng về chuyện tình cảm trong quá khứ, đặc biệt…

Sau khi đàn bà ngoại tình sẽ có 3 chỗ to ra, chồng nhìn thoáng qua là biết

Hầu hết các đôi không bao giờ tưởng tượng tình yêu kết thúc vì không chung thủy. Nhưng sự thật là gian dối có thể rung chuyển…

Thăm ‘vườn rau’ của ‘Vàng Anh’ Minh Hương và Hoàng Thùy Linh: Quá tươi tốt r:.ậm r:.ạp

Nhắc tới bộ phim Nhật ký Vàng Anh, hẳn ai cũng sẽ vẫn nhớ đến hai cô diễn viên xinh đẹp Minh Hương và Hoàng Thùy Linh…

Con dâu yêu cầu mẹ chồng dọn ra chuồng gà ngủ

“Già rồi chỉ tổ đ-á;/jj khajj, chật nhà” – Bà cụ bị con đẩ-y ra ở gần chuồng gà ngủ tạm. Đêm mưa cuối cùng, bà bỗng…

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b:ầu đang b:án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó..

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b:ầu đang b:án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó.. Dưới ánh nắng gay gắt của…

Giúp việc bị đ-uổi chỉ vì nghi ăn c/ắp chiếc đồng hồ tiền tỷ, ai có ngờ bà lại là người quyết định số phận của cả gia tộc chủ nhà

Bà Xinh dậy từ khi trời còn chưa kịp rạng. Bà quen với nhịp sống ấy từ ngày nhận việc giúp việc cho nhà ông bà Hào…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *