Bà chủ trọ ngày xưa từng cho chàng sinh viên ngh:è:o tá túc miễn phí, chỉ dặn dò: “Hãy cho đi khi con có điều kiện.” 20 năm sau, bà sống đơn đ:ộ:c vì con qu:a đ:ời. Chàng sinh viên trở lại, khiến bà ngỡ ngàng

Thành lên thành phố vào một ngày cuối đông, sương mù và mưa bụi quyện lấy nhau, phả ẩm lạnh lên vai áo. Cậu thanh niên quê nghèo vừa đỗ đại học – điều hiếm hoi ở ngôi làng nhỏ bé – ôm chiếc ba lô rách, lạc lõng giữa ngã tư phố thị đông đúc.Suốt cả buổi, Thành chạy đôn chạy đáo tìm chỗ trọ. Nhưng với số tiền ít ỏi mẹ dúi vào tay, cậu chẳng thể thuê nổi một góc phòng. Gõ bao nhiêu cánh cửa, cậu chỉ nhận được cái lắc đầu cùng nụ cười ái ngại. Khi trời bắt đầu mưa to, Thành đứng lặng trước một căn nhà cấp bốn cũ kỹ cuối con hẻm ẩm ướt, đưa tay gõ cửa như một lần đánh cược cuối cùng.

Cửa mở, một bà cụ đã lớn tuổi, lưng còng, tay còn cầm cây chổi, nhìn cậu từ đầu đến chân – gầy gò, ướt nhẹp, ánh mắt mệt mỏi. Không đợi Thành lên tiếng, bà nhẹ giọng:– Vào đi con, chưa có tiền thì ở trước đã. Tính gì thì tính sau.

Cậu rụt rè bước vào căn phòng số 2. Bên trong chỉ có tấm chiếu cũ và bóng đèn vàng leo lét. Đêm đầu tiên ở thành phố, Thành nằm co quắp, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, lòng nặng trĩu. Cậu thầm hỏi, liệu nơi đô thị xa hoa này có một chỗ cho kẻ tay trắng như mình không?Sáng hôm sau, bà cụ đưa lên một tô cháo nóng, bảo:– Ăn đi, cho ấm bụng. Mẹ thấy con giống thằng cháu út mẹ. Nó cũng đi học xa. Nhưng mà… mất rồi.Thành cúi đầu, lòng ấm lên. Cậu không biết rằng giây phút ấy đã thay đổi cuộc đời mình.II.

Suốt 4 năm đại học, căn phòng số 2 là nơi chứa đầy mùi mực in, sách vở và mì gói. Thành học ngày học đêm, làm thêm ở quán cà phê, shipper, phụ hồ. Có lần, cậu bị tai nạn xe khi đi giao hàng, chân sưng tím, vẫn lết về phòng trọ.Bà cụ biết chuyện, lẳng lặng nấu nồi canh chân giò, để trước cửa. Không hỏi han, không trách mắng. Chỉ nói:– Làm thì làm vừa thôi. Còn phải giữ sức mà học.Thành không phải là người dễ rơi nước mắt, nhưng đêm đó, cậu úp mặt vào gối, khóc lần đầu sau nhiều năm. Trong những giấc mơ, cậu thấy người mẹ già nơi quê nhà và một bà mẹ khác – nơi đất khách – cùng dõi theo mình bằng ánh mắt hiền từ.

Mỗi mùa Tết, bạn bè về quê, Thành ở lại thành phố đi làm. Một lần, bà cụ lén mua cho cậu chiếc áo sơ mi mới. Gói kỹ trong túi nilon, đặt lên bàn với tờ giấy nhắn:“Năm nay mẹ không có quà gì ngoài chiếc áo này. Nhớ mặc vào đi chúc Tết ông trời.”Cậu cười nghẹn. Không ai trên đời tặng cậu món quà Tết nào từ năm lớp 6. Và từ đó, mỗi mùa xuân, Thành đều mặc chiếc áo đó – như mặc lên người lòng biết ơn.III.

Ngày Thành tốt nghiệp, đứng trước cánh cổng đại học, bà cụ đến tiễn. Không hoa, không băng rôn, chỉ một túi cơm nắm và quả trứng luộc.– Mẹ không có gì cho con ngoài lời chúc. Sau này con thành công, nhớ một điều: giúp lại người khác. Được không?Thành gật đầu, nghèn nghẹn nói không nên lời.Cậu đi du học, rồi trở thành giảng viên, tiến sĩ, người đứng đầu một tổ chức giáo dục phi lợi nhuận giúp học sinh nghèo tiếp cận tri thức. Thỉnh thoảng, cậu gửi tiền về cho bà cụ, nhưng luôn bị từ chối.

“Con để dành lo cho mấy đứa nhỏ. Mẹ già ăn bao nhiêu đâu.”Và rồi… một ngày, bưu điện báo rằng thư không thể chuyển tới nữa. Dãy trọ cũ bị giải tỏa. Không ai biết bà cụ đi đâu.

Sau nhiều năm, Thành tìm thấy bà cụ trong một viện dưỡng lão xa ngoại ô. Bà già yếu, mù một bên mắt, trí nhớ lẫn lộn. Người con trai cả và con gái út đều mất trong một vụ tai nạn khi đi chợ Tết, để lại bà sống cô độc.Thành ôm bà, lần đầu tiên gọi một tiếng:– Mẹ…Bà khóc. Không phải vì nhận ra anh, mà vì hơi ấm quen thuộc. Bà úp mặt vào ngực anh như muốn ngủ một giấc thật sâu.Ngày hôm đó, Thành đón bà về sống cùng trong căn nhà nhỏ gần trường đại học. Hai mẹ con lại cùng ăn cơm, lại cùng kể chuyện. Thành mua cho bà chiếc radio cũ để nghe cải lương, như ngày xưa bà bật mỗi khi nấu cơm.

Khi trở thành hiệu trưởng, việc đầu tiên Thành làm là lập quỹ học bổng “Người Mẹ Số 2”, hỗ trợ học sinh nghèo trên toàn quốc. Câu chuyện về “bà chủ trọ miễn tiền phòng, đổi lấy một lời hứa” được viết trong sách giáo trình, trở thành truyền cảm hứng cho thế hệ sinh viên.Trên mỗi phong bì học bổng có tấm thiệp nhỏ:“Tôi từng như bạn. Nếu một ngày bạn thành công, xin hãy giúp người khác.”Học trò hỏi:– Thầy ơi, vì sao lại tên “Số 2”?

Thành mỉm cười:– Vì đó là căn phòng mẹ tôi từng mở cửa cho một thằng sinh viên nhà quê không tiền – là tôi.

Năm bà mất, cũng là năm Thành tròn 50 tuổi. Đám tang bà giản dị, nhưng hàng trăm sinh viên đến đưa tiễn. Người ta lặng người khi nghe câu chuyện về “người mẹ của những ước mơ.”Mùa xuân năm ấy, Thành trở lại căn nhà cũ – nơi giờ đây là khu kỷ niệm “Người Mẹ Số 2” trong trường đại học. Anh đặt lên bàn thờ bà một cành mai vàng và chiếc áo sơ mi cũ bà từng tặng.Gió xuân thổi qua, nhẹ như tiếng thì thầm từ một mùa xưa:– Con đã giữ lời hứa rồi, mẹ yên tâm nhé…

Mỗi năm, hàng trăm sinh viên tốt nghiệp từ ngôi trường ấy, bước vào đời mang theo tấm thiệp nhỏ và lời hứa như một lời nhắc nhở: “Hãy trở thành cánh cửa mở ra cho người khác – như ai đó từng mở cửa cho bạn.”Và dù bà cụ không còn trên đời, nhưng cái tên “Người Mẹ Số 2” vẫn sống mãi – trong những trái tim từng được cứu bởi một hành động nhỏ, nhưng có thể thay đổi cả một kiếp người.

ll

Related Posts

Đang vui vẻ bên bồ, nghe tin vợ cũ sắp tái hôn, tôi nhắn tin “chúc em hạnh phúc” rồi bật khó/c khi nhận được phản hồi

Tôi và Dung đã ly hôn được 3 năm. Ngày xưa, chúng tôi đến với nhau vì sự mai mối của gia đình, thấy hợp nên tiến…

Người đàn ông ngh/èo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy ng/hi ng/ờ nên lập tức gọi CA tới

Chiều hôm đó, tại một cửa hàng xe máy lớn ở TP.HCM, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, da sạm nắng, mặc bộ đồ công…

Vừa sinh con xong, mẹ chồng bảo tôi “ă/n b/ám” và đòi 70 triệu tiền cơm cữ tháng – ai n/gờ con dâu cao tay gửi lại 1 bức thư có nội dung khiến bà đọc được mà bứ/c xú/c

    Tôi, Hương, vừa sinh đứa con đầu lòng, một bé gái xinh xắn, sau một ca sinh mổ đầy khó khăn. Những ngày ở cữ,…

Con tủi thân òa khó/c vì không có bố “Sao các bạn có bố ạ?”, mẹ đơn thân bỏ 10 triệu thuê anh xe ôm đóng giả và cái kết sau đó ngh/ẹn ngào

Lan, một người mẹ đơn thân 32 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ tên Mai trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Mai,…

Về nhà sau ca trực muộn, vợ bàng hoàng thấy chồng ô/m bồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả hê

  Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhưng không gian im ắng lạ thường….

Mỗi lần đi công tác, chồng ở nhà đều chăm chỉ dọn dẹp, giặt chăn ga gối cho tới 1 ngày tôi về sớm mà không báo trước thì chứng kiến cảnh tượng không thể ngờ

Hà, một phụ nữ 30 tuổi, sống hạnh phúc bên chồng mình, Minh, trong một căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Minh là mẫu đàn ông chu…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *