Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. Gia đình năm người của anh, vợ hiền, hai cô con gái nhỏ lanh lợi và cậu con trai Minh vừa thi xong kỳ thi THPT, đã háo hức cả tháng trời khi nghe bố nói sẽ cho cả nhà đi biển. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi.

Minh – cậu con trai 18 tuổi, cao lớn, hay cười, là niềm tự hào của anh Quý. Cậu vừa hoàn thành kỳ thi với tâm trạng nhẹ nhõm sau khi biết điểm thi. Anh Quý nắm tay chị Hiền, chỉ vào một hòn đảo nhỏ xa xa: “Sau này nghỉ hưu, anh đưa em ra đây ở, được không?” Chị Hiền cười, khẽ đánh y:;êu vào vai chồng.
Nhưng trời không chiều lòng người. Chỉ hai tiếng sau, mây đen kéo đến, gió bắt đầu rít mạnh. Người lái thuyền, một ông lão dày dạn kinh nghiệm, nhíu mày nhìn trời: “Chắc có giông, mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận!” Cả nhà anh Quý vội vã làm theo, nhưng không ai nghĩ cơn giông ấy lại đến nhanh và dữ dội đến thế.
Sóng bắt đầu đánh mạnh, thuyền chao đảo như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Lan và Hoa ôm chặt lấy mẹ, còn Minh nắm lấy tay bố, cố giữ bình tĩnh. Anh Quý hét lên trong tiếng gió: “Cứ bình tĩnh, ôm chặt vào nhau!”
Rồi, một con sóng lớn ập đến. Thuyền lật úp. Tiếng h;ét thất thanh vang lên, hòa lẫn vào tiếng sóng g;:ào thét. Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Minh chỉ kịp bám vào một mảnh gỗ trôi nổi, đầu óc q;uay cuồ;;ng. Cậu gọi bố, gọi mẹ, gọi em, nhưng chỉ có tiếng gió và sóng trả lời.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không biết mình đã trôi đi đâu, chỉ cố bám chặt, hơi thở đứt quãng…