Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường,

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được…
Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát “tiền tiêu vặt” như học sinh tiểu học.
Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:
“Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?”
Tôi chỉ biết im lặng.
Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:
“Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”
Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:
“Về quê thăm mẹ đi. Anh sẽ về một mình cũng được…”
Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.
Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, không hỏi han, chỉ nói với tôi:
“Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”
Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:
“Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”
Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.
Hôm sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.
Mẹ tôi chỉ vào từng người, và rồi sau đó, không ai ngờ được… 👇👇

mẹ lại chỉ thẳng vào vợ tôi và bảo:

“Miếng đất mặt đường ấy, mẹ để cho con Loan – vợ thằng Tùng. Còn nó mà không nhận, thì mẹ để làm từ thiện!”

Tôi chết lặng.
Họ hàng xì xào. Cô dì chú bác tròn mắt nhìn nhau. Còn vợ tôi – người nãy giờ vẫn lướt điện thoại, ngẩng phắt lên:
“Cháu… cháu ạ?!”

Mẹ tôi gật đầu, giọng yếu nhưng rành rọt:
“Ừ, là cho con. Vì mẹ biết hai năm qua, con chẳng ưa gì mẹ. Nhưng vẫn không bỏ chồng con, vẫn nuôi con mẹ thành người tử tế. Mẹ không trách, chỉ thương.”

Cả phòng im phăng phắc. Không ai ngờ một người mẹ quê mùa, tưởng cục mịch như mẹ tôi, lại nói ra những lời thấu gan ruột đến vậy.

Bố tôi chậm rãi giải thích thêm:
“Thằng Tùng là con một. Mẹ nó không sống được bao lâu. Đất này đáng giá, nhưng cũng chỉ là của cải. Giữ được vợ con hoà thuận mới là phúc.”

Lúc này, tôi mới lên tiếng, nghẹn ngào:
“Mẹ ơi, sao mẹ lại làm vậy? Con mới là con trai mẹ…”

Mẹ tôi mỉm cười, mắt long lanh nước:
“Vì mẹ không muốn con trai mẹ khổ. Mẹ biết, con thương mẹ lắm. Nhưng tay thì bị buộc. Con không dám gửi tiền, không dám nói, mẹ hiểu hết. Chỉ là… mẹ không trách. Cái mẹ muốn là gia đình con sau này không phải cãi nhau vì tiền bạc.”

Vợ tôi rưng rưng, lúng túng không biết nên nói gì.
Cô ấy quay sang tôi, khẽ nắm tay tôi – điều mà rất lâu rồi cô chưa từng làm nơi đông người.

Sau buổi chia đất, trên đường về thành phố, vợ tôi mới lên tiếng:
“Em… em không xứng đáng với mẹ.”

Tôi nhìn cô ấy, im lặng.

Một lát sau, cô ấy khẽ nói tiếp, giọng trầm hẳn:
“Em không phải không muốn giúp nhà anh. Chỉ là… em sợ. Sợ thiếu, sợ không đủ, sợ nếu không giữ chặt tiền thì chúng ta sẽ chẳng lo nổi cho con. Nhưng hôm nay em hiểu rồi – có những thứ không thể đong đếm bằng tiền.”

Từ hôm đó, vợ tôi thay đổi.
Không còn soi từng đồng tôi tiêu. Cô chủ động hỏi tôi mỗi tháng có muốn gửi gì về quê không. Cũng chính cô là người đề nghị bán một phần đất để xây lại nhà cho bố mẹ tôi đỡ dột.

Tôi không nói gì, chỉ âm thầm cảm ơn mẹ – người đàn bà tưởng chỉ biết hy sinh âm thầm, nhưng thực ra lại rất tỉnh táo và cao tay. Mẹ biết, đôi khi một cú “chia tài sản” đúng lúc, lại có thể chia lại cả… trái tim con người.

hh

Related Posts

Tôi bị é/p cưới người đàn ông mình chưa từng gặp để trả n/ợ cho bố mẹ, đêm tân h/ôn anh chỉ nói 1 câu khiến tôi sững s/ờ

Tôi 30 tuổi. Không đến mức bị gán mác “ế”, nhưng rõ ràng trong mắt người lớn, tôi đã vào vùng “cảnh báo đỏ”. Mẹ tôi lúc…

Tình đầu ngồi đối diện suốt buổi họp lớp nhưng không nói gì, đến lúc ra về, anh đưa tận tay tôi một cuốn sổ cũ khiến tôi khó/c su/ốt đê/m

Tôi ngồi ở góc phòng, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm cũ kỹ trong nhà hàng chiếu lên những gương mặt quen mà lạ. Mười…

Tình đầu ngồi đối diện suốt buổi họp lớp nhưng không nói gì, đến lúc ra về, anh đưa tận tay tôi một cuốn sổ cũ khiến tôi khó/c su/ốt đê/m

Tôi ngồi ở góc phòng, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm cũ kỹ trong nhà hàng chiếu lên những gương mặt quen mà lạ. Mười…

Đến giờ cháu phải về lo cơm nước cho bố mẹ rồi: Hẹn chú ngày mai cho ra “siêu phẩm” dài hơn nhé

Nữ diễn viên Hồ Hạnh Nhi và chồng – doanh nhân Philip Lee – luôn sắp xếp thời gian để mỗi năm gia đình đi chơi xa…

Tình đầu ngồi đối diện suốt buổi họp lớp nhưng không nói gì, đến lúc ra về, anh nhét vào tay tôi một cuốn sổ cũ khiến tôi khó/c su/ốt đê/m

Tôi ngồi ở góc phòng, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm cũ kỹ trong nhà hàng chiếu lên những gương mặt quen mà lạ. Mười…

Trong chuyện chăn gối, phụ nữ thích hơn đàn ông

Hậu tái hôn, cô thường xuyên flex cuộc sống như bà hoàng trên mạng xã hội. Dù không còn hoạt động nghệ thuật, diễn viên “lùn nhất”…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *