
…“Cái túi này trị giá 5 tỷ đồng, ông có đền nổi không?!” – Minh Anh gần như gào lên, khiến cả khoang hạng nhất quay lại nhìn.
Ông Sơn vẫn cúi đầu, ánh mắt ngại ngần, tay run rẩy cầm khăn giấy lau vội. “Tôi… tôi thành thật xin lỗi cô… Tôi không cố ý, chỉ là…” – giọng ông khàn đục, đầy ái ngại.
Minh Anh không để ông nói hết câu:
“Thành thật? Xin lỗi? Ông nghĩ chỉ mấy lời đó là đủ à? Loại người như ông – ăn mặc bẩn thỉu, không biết ý tứ – sao được ngồi ở khoang hạng nhất? Đây không phải chỗ dành cho những người hèn mọn!”
Tiếng cô vang lên chua chát, sắc như dao, cắt vào lòng người. Một tiếp viên định can ngăn, nhưng cô ta gạt đi:
“Cô không thấy à? Ông ta làm bẩn túi của tôi! Làm ảnh hưởng đến tôi! Mà các người để ông ấy ngồi ở đây là sao? Hạng nhất cũng không còn tiêu chuẩn gì nữa rồi hả?”