Nhà gái đưa dâu 200km, nhà trai không mời ăn cơm, chỉ mời trầu nước, cô dâu tuyên bố một câu khiến đằng trai x/ấu hổ

Sáng sớm, trời vẫn còn lờ mờ tối, đoàn xe nhà gái đã khởi hành đi đưa dâu. Chuyến đi dài hơn 200km khiến ai cũng mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn háo hức vì hôm nay là ngày trọng đại của Hạnh – cô gái út xinh đẹp nhất làng. Mẹ Hạnh ngồi bên cạnh, tay cứ nắm chặt tay con gái mà nước mắt rơi không ngừng. Bà thương con lấy chồng xa, sợ sau này nó lẻ loi, cực khổ.

Xe đi đến gần trưa mới tới nơi. Nhà trai ở vùng miền núi, đường đất gập ghềnh, bụi bay mù mịt. Khi xe vừa dừng lại, chú rể cùng mấy thanh niên trong họ chạy ra, vẻ mặt hồ hởi nhưng có chút lộn xộn. Không thấy cổng hoa, cũng không có dàn nhạc rước dâu như thường lệ. Hạnh bước xuống xe, lòng khẽ hụt hẫng nhưng vẫn cố mỉm cười. Bởi cô tin chỉ cần người đàn ông kia thương mình thật lòng, mọi thứ giản dị cũng không sao.

Lễ nhập gia diễn ra chóng vánh. Họ làm thủ tục bái gia tiên chỉ vỏn vẹn mười phút. Mẹ Hạnh nhìn quanh, thở dài. Bà mong sau lễ sẽ có bữa cơm thân mật, không cần thịnh soạn, chỉ cần ấm cúng để cả hai gia đình hiểu nhau hơn. Nhưng ngay khi xong nghi lễ, mẹ chú rể lên tiếng:

– Nhà gái ngồi uống nước chè nghỉ chút rồi về sớm kẻo đường xa.

Những cốc nước chè xanh nguội ngắt được bê ra đặt lên bàn. Không bánh kẹo, không trái cây, càng không có mâm cơm nào. Đoàn nhà gái ai cũng sững người, nhìn nhau không thốt nên lời. Đi cả chặng đường dài, bụng ai cũng đói cồn cào. Mẹ Hạnh cúi mặt lau nước mắt, đau lòng vì con gái bị xem rẻ như vậy.

Hạnh lúc này vẫn ngồi im, nhưng đôi tay cô đã siết chặt tà áo dài cưới. Mọi người xì xào, có người lắc đầu thở dài. Bỗng, cô dâu đứng dậy, giọng run run nhưng ánh mắt kiên quyết:

Mọi người xì xào, có người lắc đầu thở dài. Bỗng, cô dâu đứng dậy, giọng run run nhưng ánh mắt kiên quyết:

– Con xin phép nói đôi lời.

Cả nhà trai ngơ ngác. Hạnh quay sang nhìn thẳng bố mẹ chồng, rồi quay sang nhìn chú rể, giọng cô nghẹn lại:

– Hôm nay là ngày con chính thức về làm dâu nhà mình. Con không cần tiệc lớn, cũng không cần sính lễ cao sang. Con chỉ cần được tôn trọng. Đoàn nhà gái đi từ 4 giờ sáng, hơn 200 cây số, ai cũng mệt và đói. Nhưng nhà mình không chuẩn bị nổi bữa cơm mời khách, chỉ đưa cốc nước chè lạnh, vậy con hỏi, sau này con sống ở đây, liệu có được coi là người nhà hay không?

Cả sân im phăng phắc. Mẹ chú rể đỏ bừng mặt, toan nói gì nhưng nghẹn họng. Bố chú rể thì cúi gằm, tay vò chiếc khăn. Chú rể giật giật tay Hạnh, miệng lắp bắp:

– Em… em đừng nói thế… Chỉ là… nhà anh không chuẩn bị kịp…

Nhưng Hạnh vẫn nhìn thẳng, giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng:

– Không chuẩn bị kịp hay không coi trọng, mọi người tự hiểu. Con không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân của mình bằng sự tủi nhục. Nếu nhà mình không coi trọng con, thì thôi, con xin phép đưa bố mẹ con về. Con gái bố mẹ không phải món hàng để mang đi đổi lấy cốc nước chè lạnh.

Mẹ Hạnh òa khóc nức nở. Bà chạy tới kéo tay con gái:
– Về thôi con, mẹ không gả con cho người ta nữa.

Bầu không khí nặng nề bao trùm cả sân. Mấy bác hàng xóm nghe được cũng thở dài. Có người nói nhỏ:

– Nhà trai làm ăn keo kiệt, cưới xin mà không nổi bữa cơm thì ai dám gả con tới đây.

Bố chú rể run run đứng dậy, giọng lạc đi:

– Các bác thông cảm, do nhà tôi thiếu chu đáo. Mời đoàn nhà gái ở lại, tôi sẽ bảo nhà bếp làm cơm ngay.

Nhưng Hạnh khẽ lắc đầu, ánh mắt u buồn nhưng kiên cường:

– Không cần nữa bác ạ. Một bữa cơm mời vì sĩ diện, không

Nói rồi, cô nắm tay mẹ, bước nhanh ra xe. Chiếc váy cưới quét qua nền đất bụi mù. Trong giây phút đó, không ai nghĩ cô dâu ngày cưới lại bỏ về trong nước mắt và nỗi uất nghẹn. Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, Hạnh biết mình đã lựa chọn đúng. Cô không thể bắt đầu cuộc sống mới với những con người chỉ biết coi thường người khác.

Xe rời khỏi cổng, để lại đằng sau tiếng thở dài, tiếng khóc và ánh mắt đầy tiếc nuối. Mẹ cô siết chặt tay con gái, khẽ nói trong nước mắt:

– Con làm đúng lắm. Người ta không tôn trọng mình thì đừng bao giờ hạ mình vì họ.

Hạnh tựa đầu vào vai mẹ, lòng nhẹ bẫng. Cô biết, đâu đó ngoài kia, vẫn có một người đàn ông thật sự yêu thương và coi cô như báu vật. Và rồi, cô sẽ lại mặc váy cưới, nhưng là trong hạnh phúc, tự hào và được trân trọng như một người vợ, một người con gái xứng đáng.

hh

Related Posts

Vi-deo 2 anh ở Lạng Sơn đang tranh nhau một cái ch;;;em ch;;;ép cỡ đại

MC Quang Minh tiết lộ con trai mang quốc tịch Canada và hé lộ lý do sẽ đưa con quay lại Canada thời gian sắp tới. Mới…

Bà xã Công Lý báo tin vui về chuyện mang th/ai con đầu lòng

Từ sau khi về chung một nhà, NSND Công Lý và vợ trẻ Ngọc Hà luôn được biết đến là một trong những cặp đôi hạnh phúc,…

Tôi đa/u đớ/n khi phát hiện người yêu là ‘sugar baby’

Trong dịp đi mừng sinh nhật bạn, tôi bị trúng tiếng sét ái tình với một cô nàng xinh xắn, ăn mặc sành điệu đang là sinh…

Đưa bé3 đi đ/ẻ ở viện tư hòng né tránh cơ quan vợ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đ/ẻ chính là vợ mình, cái kết sau đó khiến gã chồng bẽ bàng hơn

Minh – một người đàn ông 38 tuổi, bảnh bao, thành đạt, điều hành một công ty kiến trúc nhỏ nhưng đang ăn nên làm ra. Anh…

Đưa bé3 đi đ/ẻ ở viện tư hòng né tránh cơ quan vợ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đ/ẻ chính là vợ mình, gã chồng nhận bài học cay cú sau đó

Minh – một người đàn ông 38 tuổi, bảnh bao, thành đạt, điều hành một công ty kiến trúc nhỏ nhưng đang ăn nên làm ra. Anh…

Bị mai mối ở tuổi 30, tôi cố gắng đi xem mắt dù chẳng muốn, 3 lần đều gặp đúng một người, đến lần thứ 4, tôi nhận ra định mệnh của cuộc đời

Tôi 30 tuổi. Không đến mức bị gán mác “ế”, nhưng rõ ràng trong mắt người lớn, tôi đã vào vùng “cảnh báo đỏ”. Mẹ tôi lúc…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *