Lễ cưới xa hoa được tổ chức tại khách sạn 5 sao giữa trung tâm thành phố. Cô dâu lộng lẫy như công chúa, chú rể là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn tỷ đô. Nhưng ngay trước giờ cử hành hôn lễ, một ông lão lọm khọm, áo quần rách rưới, tay ôm rổ trứng gà, xuất hiện trước sảnh tiệc…
“Xin lỗi… tôi là cha của chú rể…”
Một phút im lặng, rồi cả khán phòng vỡ òa trong xôn xao.
Ai cũng tưởng ông điên.
Không ai biết, ông chính là người nắm giữ toàn bộ sản nghiệp của gia đình này — và điều ông làm hôm nay, sẽ quyết định ai xứng đáng bước vào cánh cửa giàu sang đó…
Ông Lâm – người sáng lập Tập đoàn bất động sản Lâm Phát – từng xuất thân từ nghèo khó, tay trắng lập nghiệp, từng ngủ ngoài công trường, ăn bánh mì khô qua ngày để có tiền dựng từng viên gạch đầu tiên cho công ty. Nhưng cũng chính vì trải qua khổ cực, ông không muốn con trai mình – Minh – lớn lên trong nhung lụa mà mất đi bản lĩnh và con mắt nhìn người.
Minh là người tốt, chăm chỉ, học thức cao, du học nước ngoài và luôn sống giản dị dù trong tay có thể tiêu tiền không cần đếm. Nhưng ông Lâm vẫn luôn canh cánh một điều: Liệu Minh có đủ tỉnh táo để chọn đúng người bạn đời?
Một ngày đầu tháng 3, Minh đưa người yêu về ra mắt.
Cô gái tên Lan – xinh đẹp, thông minh, có học thức. Tốt nghiệp thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh, đang làm trưởng phòng tại một công ty truyền thông quốc tế. Cô lễ phép, dịu dàng, nói chuyện khéo léo khiến người nghe dễ chịu. Thậm chí còn chủ động rửa chén sau bữa ăn, điều mà nhiều cô gái không làm khi đến nhà người yêu.
Nhưng ông Lâm – với kinh nghiệm nhìn người gần 40 năm – cảm thấy có gì đó không thật.
Ông không thể bắt lỗi cô gái, nhưng trong lòng vẫn cứ lấn cấn.
Một tuần sau buổi gặp mặt, ông Lâm gọi riêng Minh vào phòng làm việc.
– “Ba muốn con suy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn. Hôn nhân không chỉ là tình yêu mà còn là sự đồng hành dài lâu. Không phải ai cũng hiện nguyên hình ngay từ đầu.”
Minh ngạc nhiên:
– “Ba không thích Lan sao? Con tưởng cô ấy để lại ấn tượng tốt?”
– “Cô ấy thông minh và biết cư xử. Nhưng… thông minh quá đôi khi lại khiến người ta giấu đi bản chất. Mà người càng khéo, ba lại càng sợ.”
Minh im lặng. Anh biết ba mình là người nghiêm khắc và cực kỳ tinh tế.
– “Ba không cấm. Nhưng ba cần chắc chắn. Nếu con tin vào lựa chọn của mình, con không sợ thử đúng không?”
Minh gật đầu.
Ông Lâm nhìn con trai, nói khẽ:
– “Ba có một kế hoạch. Và con sẽ không được can thiệp. Cứ để mọi chuyện xảy ra, và quan sát.”
Hai tuần trước đám cưới, ông Lâm nói với vợ con rằng mình muốn đi nghỉ dưỡng ở Đà Lạt để thư giãn. Thực tế, ông về vùng quê ngoại thành, sống ẩn danh trong căn nhà nhỏ và lên kế hoạch cho vai diễn “người cha nghèo”.
Ông thuê một người bạn thân – chuyên hóa trang sân khấu – giúp ông tạo hình: râu bạc, da đen nhẻm, móng tay cáu bẩn, lưng còng, lưng đeo sọt trứng.
Tên mới của ông là “Ông Bảy” – người bán trứng rong.
– “Ngày cưới của con, ba sẽ đến. Nhưng đừng trông đợi thấy ba trong hình ảnh quen thuộc.”
Minh gật. Anh không được biết chi tiết. Nhưng trong lòng anh có linh cảm – ba anh sắp thử thách người con dâu tương lai.
Sáng hôm đó, khi lễ cưới chưa bắt đầu, cô dâu chú rể đang ở phòng chờ chuẩn bị, thì bên ngoài sảnh tiếp tân xuất hiện một ông lão rách rưới, đẩy chiếc xe kéo nhỏ, trên đó có sọt trứng gà lấm lem bùn đất.
– “Tôi tìm cháu tôi, nó cưới hôm nay… tên là Minh… tôi là cha nó…”
Mọi người xôn xao, quản lý khách sạn nhíu mày vì sợ ảnh hưởng hình ảnh. Một số người nhà cô dâu lập tức can thiệp:
– “Xin lỗi, chú tìm nhầm chỗ rồi. Đây là tiệc cưới của gia đình doanh nhân. Không thể nào con trai chú lại là chú rể ở đây!”
Ông Bảy (ông Lâm cải trang) nói nhỏ, mắt đỏ hoe:
– “Tôi nuôi nó lớn, nó đi học xa, nó thành đạt rồi bỏ quê… Hôm nay tôi chỉ muốn chúc phúc cho nó một câu…”
– “Thôi ông ơi, đi đi. Ở đây không phải chỗ ăn xin đâu.”
Lúc này, Lan từ phòng trang điểm bước ra. Nhìn thấy cảnh tượng, cô cau mày:
– “Chuyện gì vậy? Sao để ông già này đứng đây?”
Người nhà nói: “Ông này tự nhận là cha chú rể.”
Lan quay sang, nhìn ông lão, rồi lập tức nghiêm giọng:
– “Chuyện này không thể chấp nhận được! Hôn lễ hôm nay rất quan trọng. Nếu ông ấy thực sự là cha chú rể, sao không ai trong nhà biết? Đây rõ ràng là người muốn gây rối để xin tiền!”
Cô gọi bảo vệ:
– “Làm ơn đưa ông ta ra khỏi đây. Ảnh hưởng hình ảnh và khách mời!”
Ông Bảy lặng người. Ánh mắt ông đượm buồn.
Không ai biết, ở phía xa xa, một chiếc xe có kính đen đang dừng lại. Minh – chú rể – đang ngồi trong xe, chứng kiến tất cả.
Bảo vệ mời ông lão ra ngoài. Lan hậm hực:
– “Làm sao mà bố chồng tương lai lại là người bán trứng rách rưới như vậy chứ? Chẳng lẽ gia đình này còn những người thân như vậy mà không ai nói gì?”
Một người bạn của cô nói nhỏ:
– “Có khi là thật đấy, nhưng người già ở quê mà… Nghèo khổ, quê mùa thì cũng nên tránh ngày trọng đại…”
Lan gật đầu:
– “Nếu thực sự là bố của anh Minh, thì việc giấu diếm như vậy cũng đủ thấy có vấn đề.”
Lúc này, Minh bước vào.
Lan vui mừng chạy lại, nhưng gương mặt Minh không còn niềm vui.
Anh nói khẽ:
– “Em đuổi bố anh đi rồi.”
Lan cười gượng: