Bà Lệ năm nay gần 80 tuổi. Lưng còng, tóc bạc, da nhăn nheo, nhưng mắt vẫn tinh tường, đầu óc còn minh mẫn. Cả đời lam lũ, bà nuôi ba người con khôn lớn, dựng vợ gả chồng, rồi rút về căn nhà cũ dưới quê sống một mình. Những tưởng về già sẽ được con cháu báo hiếu, ai ngờ…
Tối hôm đó, trời mưa phùn, bà Lệ từ quê ra nhà con trai cả – anh Hùng – ở thành phố để thăm cháu nội bị ốm. Vừa bước vào cửa, bà đã thấy vợ chồng con trai mặt nặng như chì.
— “Mẹ ơi, mẹ vào mấy hôm thôi rồi về nhé. Nhà chật chội, con dâu lại mới sinh, mẹ ở lâu bất tiện.”
Bà gật đầu, chẳng nói gì. Đêm đó, bà ngủ ở góc nhà sát nhà bếp, nơi để chổi và mấy bao gạo.
Sáng hôm sau, thằng cháu nội lớp 6 chạy lại ôm bà:
— “Bà ơi, bà kể chuyện đi!”
Nhưng vừa lúc ấy, chị dâu từ trong buồng bước ra, buột miệng:
— “Mẹ già rồi, không kiếm ra tiền, ai mà hầu. Muốn ở thì xuống chuồng gà mà nằm!”
Bà Lệ đứng sững. Tim nhói lên một cái rõ rệt. Căn nhà này, ngày xưa bà từng bán ba chỉ vàng để góp mua. Giờ thành “chuồng gà” của bà.
Hôm sau, bà lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo bạc màu, mấy hộp thuốc đau lưng, rồi bắt xe về quê. Cả nhà không ai tiễn, trừ thằng cháu nội nước mắt ngắn dài chạy theo, dúi vào tay bà một bịch bánh mì nhỏ.
Bà cười, xoa đầu nó:
— “Bà không sao. Bà xuống chuồng gà nằm cũng được, miễn còn được thấy cháu mình ngoan.”
Một năm sau, anh Hùng bị mất việc. Nhà túng quẫn, vợ chồng cãi nhau liên miên. Họ nhớ đến căn nhà quê của mẹ – nơi bà vẫn một mình trồng rau, nuôi gà, và… không bao giờ gọi điện lên than phiền.
Ngày hai vợ chồng dắt con về quê xin ở nhờ, bà vẫn nấu sẵn mâm cơm, đun nước nóng, lau chỗ ngủ. Không nhắc chuyện cũ, không hỏi gì.
Đêm ấy, khi cả nhà đã ngủ say, anh Hùng mở cửa đi ra vườn, thấy mẹ mình đang trải tấm chiếu rách trong cái chòi gà bên hiên. Anh lặng người, nước mắt chảy dài.
Bà Lệ chỉ cười:
— “Mẹ quen rồi. Mẹ xuống chuồng gà mà nằm cũng không sao. Chỉ cần các con còn nhớ đường về.”