Dũng ơi… Trí ơi… về với mẹ cha đi con…
Giữa cánh đồng chiều lộng gió, nơi ngôi nhà mái ngói rêu phong nằm nép mình bên rặng tre già, người ta nghe thấy tiếng nức nở vọng ra từ căn nhà nhỏ cuối xóm.
Ông Bản và bà Lệ — hai người đã ngoài 70 tuổi — đang ngồi bệt trước bàn thờ mới lập. Trên đó là hai di ảnh đặt cạnh nhau, gương mặt giống nhau như đúc. Hai cậu con trai sinh đôi của họ: Dũng và Trí.
Cả làng ai cũng biết chuyện vợ chồng ông Bản hi//ếm mu//ộn. Sau hơn 40 năm ròng rã ch/ạy chữ/a khắp nơi, tưởng đã buông xuôi, thì một phép màu xảy ra: bà Lệ ma/ng th/ai đôi ở tuổi gần 50.
Dũng và Trí ra đời trong niềm hân hoan không chỉ của gia đình mà cả xóm làng. Cả hai lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, chẳng bao giờ để cha mẹ phải phiền lòng. Mỗi lần có ai trêu: “Ông bà sinh con muộn thế, sau này ai nuôi ai?”, ông Bản lại cười rưng rưng:
— “Không cần nuôi, chỉ cần được nhìn chúng nó lớn từng ngày là đủ mãn nguyện rồi.”
Thế nhưng… hạnh phúc ấy không kéo dài trọn vẹn… đọc tiếp dưới bình luận
Nỗi đau xé lòng
Tiếng khóc của bà Lệ xé lòng, hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào của ông Bản, như càng khoét sâu thêm vào lòng người nghe nỗi đau mất mát. Hai ông bà đã phải chịu đựng quá nhiều, từ những tháng ngày mòn mỏi chờ đợi tiếng trẻ thơ, đến niềm hạnh phúc vỡ òa khi Dũng và Trí chào đời, và giờ đây là sự ra đi đột ngột của hai người con, cướp đi tất cả hy vọng và lẽ sống.
Dũng và Trí, hai anh em sinh đôi, hai niềm tự hào của ông bà, đã ra đi trong một tai nạn giao thông thảm khốc chỉ cách đây vài ngày. Chiếc xe tải mất lái đã cướp đi sinh mạng của hai chàng trai trẻ, khi các em đang trên đường trở về nhà sau buổi học thêm. Cả làng bàng hoàng, xót xa, không ai tin vào sự thật phũ phàng này.
Ông Bản gục đầu vào di ảnh của hai con, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ. Ông nhớ lại những ngày tháng khó khăn, vợ chồng ông đã phải làm lụng vất vả thế nào để nuôi các con ăn học. Ông nhớ những lời trêu chọc của hàng xóm, nhớ lời ông đã nói: “Không cần nuôi, chỉ cần được nhìn chúng nó lớn từng ngày là đủ mãn nguyện rồi.” Giờ đây, ông thậm chí còn không được nhìn thấy chúng trưởng thành.
Bà Lệ ôm chặt lấy những bộ quần áo của Dũng và Trí, mùi hương quen thuộc của các con vẫn còn vương vấn. Bà khóc không thành tiếng, nỗi đau như bóp nghẹt trái tim. Hơn 40 năm chờ đợi, rồi 20 năm nuôi nấng, giờ đây tất cả chỉ còn là tro bụi. Phép màu đã đến, nhưng cũng ra đi quá nhanh chóng, để lại một khoảng trống không gì có thể lấp đầy trong lòng ông bà.
Mảnh ghép cuối cùng
Trong không khí tang thương bao trùm căn nhà nhỏ, những người hàng xóm đến chia buồn, nhưng không ai dám nói lời an ủi. Bởi lẽ, nỗi đau này quá lớn, quá sức chịu đựng đối với hai con người đã ở cái tuổi gần đất xa trời. Họ chỉ biết lặng lẽ thắp nén hương, cầu mong cho linh hồn Dũng và Trí được siêu thoát, và mong ông bà Bản, bà Lệ có đủ sức mạnh để vượt qua nỗi mất mát khủng khiếp này.
Cánh đồng chiều vẫn lộng gió, nhưng giờ đây, tiếng gió dường như mang theo cả tiếng nức nở, tiếng than khóc của đôi vợ chồng già. Ngôi nhà mái ngói rêu phong bỗng trở nên lạnh lẽng, trống trải hơn bao giờ hết. Dũng và Trí đã về với đất mẹ, bỏ lại cha mẹ già với nỗi đau khôn nguôi, với những ước mơ dang dở và một tương lai không còn tiếng cười trẻ thơ. Câu chuyện về tình yêu, sự hy sinh và mất mát của ông Bản, bà Lệ sẽ mãi là một mảnh ghép buồn trong ký ức của những người dân nơi đây.