Con dâu ch-ê mẹ chồng Thanh Hóa kẹ;/t s;/ỉ ngay trong lần đầu ra mắt, vậy mà ngày cưới bà lại mang đến mâm sính lễ khiến tất cả c-hết lặng…
Vy là gái Hà Nội, xinh đẹp, hiện đại, có học thức, quen biết rộng, yêu Hưng – một chàng trai gốc Thanh Hóa. Ngày Hưng đưa Vy về quê ra mắt mẹ, cô đã không giấu được sự khó chịu:
– Nhà gì mà tuềnh toàng, bà cụ cứ cất từng cái túi nylon như của quý. Đến mời nước cũng là… chè khô! Trời ơi, k-ẹt s-ỉ quá!
Vy vừa cười gượng trước mặt mẹ Hưng, vừa sau lưng nhắn tin với bạn:
“Mẹ chồng mình đấy. Thanh Hóa chính hiệu. Chắc sau này sính lễ cưới là mang bịch kẹo lạc với hũ mắm tép mất.”
Hưng biết nhưng không dám nói. Mẹ anh – bà Lựu – nghe được mọi lời từ trong buồng, qua cánh cửa gỗ chưa kịp đóng. Bà chỉ khẽ thở dài, không trách móc.
Ba tháng sau – ngày ăn hỏi
Nhà gái bày sẵn mâm cao cỗ đầy, sơn son thếp vàng, khăn trải lụa, mâm trái cây xếp thành long phụng, trầu cau tỉa hoa, trà sen ướp hương…
Nhà trai đến. Bà Lựu xuống từ xe, tay dắt theo hai người đàn ông lực lưỡng, mặt ai nấy nghiêm trang. Trên tay bà là một mâm sính lễ… được che kín bằng khăn nhung đỏ.
Mọi ánh mắt đều tò mò, vài tiếng xì xào cất lên:
– Chắc đem mắm tôm thiệt rồi đó.
– Thanh Hóa mà, biết gì là sang trọng!
Đến lúc chính thức trao lễ, bà Lựu chậm rãi bước lên, từ tốn vén khăn phủ ra.
Tất cả ch-ết lặng.
Bên trong không phải m-ắm tôm mà là…
…một cuốn sổ đỏ và sổ tiết kiệm trị giá 5 tỷ đồng.
Cả gian phòng bỗng im phăng phắc, rồi rộ lên những tiếng thở dốc không kìm được. Vy – cô dâu tương lai – ngơ ngác, tưởng mình nhìn nhầm. Còn mẹ cô thì run tay, suýt làm rơi ly trà sen.
Bà Lựu điềm đạm nói, giọng đặc chất Thanh Hóa nhưng rành rọt, dõng dạc:
– Tôi quê mùa, nghèo chữ, không biết mâm quả phải bày sao cho long phụng. Nhưng đây là tấm lòng của nhà trai. Đất này, nhà này, sổ tiết kiệm này – coi như của hồi môn cho con Vy. Mong con không phải thiệt thòi khi về làm dâu Thanh Hóa.
Nói xong, bà cúi nhẹ chào. Đúng lúc ấy, Vy đứng sững, mặt tái dần. Không phải vì xúc động, mà vì… hổ thẹn.
Mọi lời giễu cợt, khinh thường cô từng nói, giờ như gương soi ngược vào lòng. Cái “kẹt sỉ” của người mẹ chồng quê mùa hóa ra lại là sự tằn tiện vì lo cho con trai. Mỗi túi nylon cất kỹ là tiết kiệm từng đồng. Hũ mắm tép kia là cả tuổi xuân người phụ nữ lam lũ.
Vy nhìn sổ đỏ, nhìn sổ tiết kiệm, rồi lặng lẽ quay sang bà Lựu:
– Con… xin lỗi mẹ.
Bà Lựu chỉ cười:
– Mẹ không trách. Miễn sau này con thương Hưng thật lòng. Mẹ cần con dâu biết ơn, không cần con dâu biết mặt nạ.
Câu chuyện ấy nhanh chóng lan ra khắp phố phường, ai cũng bàn tán:
– Đúng là “đừng trông mặt mà bắt hình dong”.
– Người ta không khoe khoang, nhưng sống có tình có nghĩa!
Từ đó, Vy thay đổi. Bỏ lối sống thị phi, bắt đầu học cách nấu bữa cơm giản dị, học cách cất giữ từng chiếc túi nylon như mẹ chồng đã làm. Vì cô hiểu, sang không phải là vàng vòng, mà là cách một người phụ nữ âm thầm yêu thương, vun vén cho cả một gia đình.