Cha mất chưa đầy hai tháng, ngôi nhà nhỏ ở quê vốn từng ấm cúng giờ đây lạnh/o lạ thường. Mẹ – bà Lựu – tóc đã bạc phơ,người gầy gò, từng ngày chỉ biết cánh hoa cho chồng rồi ngồi yên lặng bên hiên nhà nhìn con đường đất bụi mờ/t. Bà không ngờ những ngày cuối đời lại đau khổ đến thế.

Lan và Bích hai người con gái tưởng hiền hiền thảo – về sau lễ 49 ngày của cha mà không phải đến thăm mẹ, mà là để thúc ép bà ký giấy sang tên mảnh đất hơn 500 mét vuông – tài sản duy nhất cha mẹ chắt chiu cả đời.
“Cha mất rồi, đất để đó cũng phí, mẹ ký sang tên cho phản con, bán đi chia đều,” Lan lạnh lùn/g nói.
Bich chen vào, “Bây giờ nhà cửa chật, liệt con cũng đang cần tiền. Mẹ già rồi, cần gì nhiều nữa?”
Bà Lựu rưng rưng nước mắt:
“Cha ủ con chưa hạ mồ hôi, các con đã tính chuyện bán đất. Thiên đất này là kỷ niệm cả đời của ổng… Mẹ không ký đâu…”
Không ngờ, câu nói ấy khiến cả hai nổi giận. Bích giật tờ giấy từ tay mẹ, đập mạnh lên bàn…