Hè năm ấy, gia đình anh Nam lần đầu có chuyến đi xa – một chuyến du lịch Hạ Long sau nhiều năm chắt bóp. Vợ chồng anh cùng hai con – một trai, một gái – háo hức như bao gia đình khác, không ngờ đó là hành trình cuối cùng họ đi cùng nhau.
Ngày hôm đó, biển xanh, nắng vàng rực rỡ. Con gái anh – bé Linh, 8 tuổi – liên tục reo lên mỗi khi con sóng vỗ vào mạn thuyền. Cậu con trai lớn – Duy, 12 tuổi – mang theo máy ảnh nhỏ, say mê chụp cảnh. Vợ anh, chị Hà, ngồi tựa đầu vào vai chồng, mỉm cười mãn nguyện. Anh Nam ôm lấy cả ba người, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng cho vợ con chút hạnh phúc.”
Nhưng đến chiều, trời bỗng đổi gió. Mây đen ùn ùn kéo đến. Cơn bão đến bất ngờ, như không có trong dự báo. Tàu chao đảo, sóng cao như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hành khách hoảng loạn. Mọi người gào thét, chạy đi tìm áo phao. Trong khoảnh khắc sinh tử, anh Nam không nghĩ cho bản thân. Chỉ còn một chiếc áo phao, anh không do dự, ôm lấy con trai, nhét cậu bé vào áo và nói như hét:
– Duy! Nghe bố! Con phải sống! Mẹ và em… giao lại con bảo vệ!
Duy khóc lạc giọng, vùng vẫy không chịu rời tay bố. Nhưng anh Nam, gương mặt lạnh đi vì nước biển tạt vào, đẩy mạnh con về phía xuồng cứu hộ đang trôi gần đó. Áo phao giữ Duy nổi lên, giữa những tiếng gào thét và chiếc tàu đang dần chìm xuống đáy biển.
Lần cuối cùng Duy thấy cha mình, ông đang ôm lấy vợ và con gái, chìm dần trong cơn sóng dữ. Tay ông vẫn giơ lên, như vẫy chào, như dặn dò lần cuối. Nét mặt ấy, ánh mắt ấy, cậu sẽ mang theo suốt cuộc đời.
Khi được cứu, Duy nằm lặng trong chăn, không một lời than khóc. Mãi đến khi nghe người ta nhắc đến danh sách những người không qua khỏi, cậu mới thều thào:
– Ba con bảo… con phải sống… để kể lại… gia đình con từng rất hạnh phúc…
Người lớn quanh đó không cầm được nước mắt.
Giữa cơn bão, có những người cha sẵn sàng đánh đổi mạng sống chỉ để con được sống thêm một ngày. Và chiếc áo phao ấy, không chỉ giữ cho cậu bé nổi trên mặt nước… mà còn giữ lấy niềm hy vọng cuối cùng của một người cha – tình yêu sâu thẳm đến tận đáy đại dương.