Tôi đang phơi tã cho con thì tiếng cổng sắt bị đẩy đánh rầm.
Một cô gái lạ mặc váy bầu, bụng to vượt mặt, gương mặt đầy ấm ức xộc vào:

– “Chị là vợ anh T. đúng không?
Vậy chị nên biết là ảnh đã có con với em. Em không cần cưới hỏi, em chỉ muốn con em có cha!”
Tôi chưa kịp nói gì, chồng tôi từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy cô ta là tái mặt.
Ả ta quay sang anh, nghẹn ngào:
– “Anh nói với em sao? Anh bảo em giữ thai, anh sẽ nói với vợ…”
Tôi như bị ai giội gáo nước lạnh.
Không khí nghẹn đặc.
Chồng tôi nhìn xuống sàn, không chối, chỉ lí nhí bảo tôi đừng làm lớn chuyện:
– “Coi như con mình có thêm đứa em, anh sai rồi, nhưng chuyện lỡ rồi…”
Tôi không nói, không chửi.
Chỉ quay lưng vào nhà, đi lên gác mái, lôi ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã khóa bụi từ năm ngoái.
Trong đó là một đống hóa đơn chuyển khoản, tin nhắn in ra từ một nick Facebook ảo — chính ả ta nhắn cho chồng tôi lúc trước, gạ gẫm, gửi ảnh nóng, xin tiền trả nợ, rồi còn khóc lóc đòi phá thai nếu không được chu cấp.
Tôi đặt hộp xuống bàn, đẩy về phía cô gái:
– “Chị biết em từ lâu.
Mỗi tháng em nhận 10 triệu từ chồng chị, chị không nói.
Nhưng đừng dựng cái bầu giả ra để lừa thêm nữa.
Mẹ chị làm hộ lý ở viện sản. Chị không tin là không nhận ra cái bụng độn cao su?”
Cô ta cứng họng, nhìn xuống bụng rồi tự tay kéo áo che lại.
Chồng tôi giãy nảy:
– “Gì? Không có bầu thật à? Cô giỡn mặt tôi?”
Ả ta lí nhí:
– “Em… em chỉ tính thử xem ảnh có bỏ vợ không thôi… Em chưa có con…
Chị ơi, cho em xin rút lại lời nói khi nãy…”
Tôi nhìn cả hai như nhìn rác rưởi.
Bước vào trong, gói đồ cho con, gọi taxi.
Lúc ra đến cửa, tôi chỉ quay lại nói đúng một câu:
– “Hai người xứng với nhau đấy.
Nhớ chia đôi tiền chu cấp, và tiền sửa cái bụng giả.”
Tối hôm đó, tôi về nhà mẹ.
Một tuần sau, tôi nộp đơn ly hôn và đăng bài cho thuê căn nhà đứng tên tôi — căn nhà chồng đang ở.