Chúng tôi đã sống cùng nhau tám năm, yê/u nhau từ những ngày còn tay trắng. Vậy mà cuối cùng, điều níu giữ mối quanhe này chỉ còn là một tờ giấy – và cả hai đều đồng ý rằng, l//y hô//n là cách nhẹ nhàng nhất để giả/i tho/át.
Tôi không oá//n trá///ch, cũng không đa///u đớ///n nữa. Có lẽ khi những tổ//n thư//ơng chồng chất đủ lâu, con người ta sẽ học cách bình thản bước đi, như một cánh chim cuối chiều mỏi cánh tìm bầu trời mới.
Ngày ký đơn l//y h//ôn, anh nhìn tôi rất lâu rồi khẽ nói:
– Em có thể ở lại đây một đêm không? Đêm cuối, coi như để tiễn nhau thật nhẹ nhàng…
Tôi lưỡng lự. Dù sao đây cũng từng là nhà. Từng là nơi tôi cười, kh/óc, ng/ã gụ/c rồi lại đứng lên. Tôi gật đầu, vì nghĩ rằng… dù kết thúc, cũng nên kết thúc một cách tử tế.
Chúng tôi ăn tối cùng nhau như những người bạn cũ. Anh mở chai rư///ợu vang mà tôi thích nhất, bật bản nhạc nhẹ mà chúng tôi từng hay nghe. Không khí trong nhà ấm áp lạ thường, đến mức khiến tôi bối rối, không biết mình đang ở trong một lời chia tay, hay đang sống lại một ký ức cũ.
Tôi ngủ sớm, trong căn phòng mà giờ đã trở nên x/a l/ạ. Nhưng khoảng 5 giờ sáng, tôi giậ//t mìn//h tỉnh dậy bởi cảm giác l/à l/ạ trong không khí – một thứ lạn/h lẽ/o không rõ tên.
Tôi bước ra khỏi phòng, định đi lấy nước thì phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng. Tiếng nhạc vẫn vang lên khe khẽ, nhưng anh không có ở đó.
Tôi mở cửa phòng làm việc – căn phòng mà anh từng c//ấm tôi bước vào sau một lần c//ãi nh//au. Cánh cửa mở ra… và tôi như đô/ng cứ/ng lại…