Tôi tên Linh, quê nghèo, ba mẹ làm nông. Lên Sài Gòn với đúng 4 triệu trong túi, tôi từng làm phục vụ quán nhậu, bán hàng livestream, rồi nhân viên hành chính lương bèo.
Tôi hiểu rõ một điều:
“Phụ nữ đẹp thì có quyền chọn. Nhưng phụ nữ đẹp và khôn — mới có cơ hội sống sung sướng cả đời.”
Thế là tôi nhắm tới một mục tiêu cụ thể:
Giám đốc công ty xây dựng – ông Thành, 55 tuổi, vợ mất 5 năm, có 2 đứa con lớn, đang tìm người chăm sóc tuổi già.
Tôi xin vào làm lễ tân.
2. Sau 3 tháng, tôi từ lễ tân thành… bà chủ tập đoàn
Tôi biết ông Thành thích kiểu phụ nữ hiền lành, lễ phép, lại biết nấu ăn. Tôi không khoe mông ngực, tôi giả vờ quê mùa và biết điều.
Chỉ 3 tháng, ông ấy bỏ hết thư ký trẻ trung, chỉ tin tôi.
Rồi một hôm ông gọi tôi vào phòng, nói:
“Anh biết em không giống mấy đứa chỉ muốn tiền. Nếu em chịu làm vợ anh, anh sẽ cho em mọi thứ em chưa từng dám mơ.”
Tôi gật.
Đám cưới được tổ chức 2 tuần sau, tôi mặc váy cưới 400 triệu, lên xe hoa Mercedes, chính thức “đổi đời”.
Tôi mặc bộ váy ngủ hàng hiệu, gương mặt được trang điểm kỹ càng, từng bước tiến đến công tắc.
Ông Thành – chồng tôi – đã vào phòng, vừa uống thuốc cao huyết áp, ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Tôi quay lưng lại, tay đặt lên công tắc.
“Ngủ thôi anh. Tắt điện nhé.” – tôi nói, cố dịu dàng.
Tách.
Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng mờ hắt từ hành lang qua khe cửa.
Tôi vừa bước đến mép giường thì “RẦM!” – cánh cửa phòng đột ngột bị đạp tung!
Tôi giật nảy người.
Một người đàn ông cao lớn, khoảng ngoài 30 tuổi, mặc áo sơ mi trắng bước vào, giọng lạnh băng:
“Thứ rác rưởi như cô mà cũng đòi bước vào căn phòng này à?”
Tôi chết lặng.
Đèn hành lang rọi nghiêng qua mặt hắn. Là Khôi – con trai riêng của ông Thành.
Tôi run rẩy kéo chăn che người:
“Anh làm gì vậy? Đây là… đêm cưới của tôi…!”
Hắn bật cười gằn, ném xấp giấy tờ đỏ chói xuống giường:
“Cô đọc đi. Căn nhà này, công ty kia, chiếc xe sáng nay cô ngồi – tất cả đều đứng tên tôi và mẹ tôi.”
Ông Thành đã nằm ngủ say, thậm chí ngáy nhỏ, chẳng biết gì.
Còn tôi, giữa bóng tối, trong chiếc váy ngủ lụa mỏng, tay run run cầm giấy tờ…
Cảm giác như thể mình vừa tắt điện cuộc đời mình, không phải căn phòng.