Khinh con dâu gái tỉnh lẻ, mẹ chồng lại ‘muối mặt’ vì nàng là tiểu thư có bố chủ tịch tập đoàn khoáng sản

Ngày đầu tiên về ra mắt, tôi mặc chiếc áo dài giản dị màu xanh nhạt, tóc buộc gọn, không son phấn. Tôi không cần phải lộng lẫy – vì tôi nghĩ, tình yêu thật sự đâu cần vỏ bọc.

Nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi biết… tôi không được chào đón.

Bà – mẹ của anh – liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt quét như thể tìm kiếm nhãn mác một món hàng giá rẻ. Khi biết tôi là con gái Hà Tĩnh, bà cười khẩy, rồi quay sang thì thầm với cô em chồng:
“Gái tỉnh lẻ, chắc vào thành phố để đổi đời. Biết nhà mình gia thế, nên bám cho chặt đây mà!”

Tôi nghe hết. Nhưng tôi im lặng. Không phải vì không giận, mà vì tôi biết, rồi sẽ đến lúc không cần nói, người ta cũng tự hiểu.

Ngày nhà anh qua hỏi cưới, tôi ngỡ ngàng khi thấy… chỉ có đúng một triệu đồng trong cơi trầu. Không sính lễ, không mâm quả, không vàng cưới. Mẹ tôi tái mặt. Bà lặng người nhìn ba tôi, rồi nhẹ nhàng quay đi lau nước mắt.

Ba tôi, người đàn ông đã gây dựng cả một tập đoàn từ hai bàn tay trắng, chỉ ngồi trầm ngâm. Ông không nói gì. Sau cùng, ông cười nhạt:
“Thôi thì… của ít lòng nhiều. Chúng tôi không coi trọng vật chất.”

Mẹ anh chẳng buồn khách sáo, chỉ cười nhạt như thể chúng tôi nên biết ơn vì họ đã “rước” con gái tỉnh lẻ về làm dâu.

Ba năm sau, khi chồng tôi mở công ty riêng, gặp khó khăn, mẹ anh chính là người đứng ra khuyên con trai tìm cách vay vốn từ các tập đoàn lớn. Vài tháng sau, họ được mời tới trụ sở chính của Tập đoàn Trường Hưng để đàm phán. Trong phòng họp sang trọng, mẹ anh tay run rẩy khi thấy tôi bước vào – với tư cách Giám đốc điều hành đầu tư chiến lược, người có quyền phê duyệt dự án của công ty con trai bà.

Bà ngồi lặng không nói nên lời. Mắt mở to, mặt trắng bệch. Rồi bà thều thào:

“Cháu… là con gái ông Trần Quốc Hùng?”

Tôi gật đầu, mỉm cười:

“Dạ. Cháu là con gái tỉnh lẻ mà ngày xưa bác từng chê bai và coi thường. Cũng là người bác từng mang… đúng một triệu đến hỏi cưới.”

Cả họ bên chồng sau này ai cũng biết chuyện. Họ thì thào, chỉ trỏ. Mẹ chồng tôi muối mặt không dám ngẩng đầu, tránh gặp tôi trong mọi bữa giỗ họ.Nhưng tôi chưa bao giờ lấy đó làm niềm vui. Tôi chỉ mong… ngày ấy, giá như bà đừng nhìn tôi bằng đôi mắt khinh khi. Vì nếu bà biết nhìn sâu hơn một chút, sẽ thấy: gốc gác không làm nên phẩm giá. Cái làm nên một con người… là cách người ta sống, chứ không phải nơi người ta sinh ra.

ll

Related Posts

Cận cảnh gia thế “kh::ét l/ẹt” của thủ khoa Hiền Mai: Nhà không có gì ngoài điều kiện

Nguyễn Trần Yến Nhi (tỉnh Nghệ An) cho biết, ở thời điểm biết mình trở thành thủ khoa khối C00, có vài phút em khựng lại và…

Sóng biển cao 3m cuộn bờ ở Quất Lâm, cặp đôi vô tư check-in trước bão số 3

Khi bão số 3 sắp đổ bộ, nước biển tại vùng biển Quất Lâm (xã Giao Ninh, tỉnh Ninh Bình) dâng cao, sóng lớn cuồn cuộn đập…

NSND Việt Anh như được “tái sinh” khi quen bạn gái 9X, đồng điệu về tính cách, tâm hồn

Thông tin NSND Việt Anh được cầu hôn ở tuổi 70 khiến nhiều người bất ngờ, gửi những lời chúc mừng đến ông. Mới đây, Chân Chân…

Lớp học yo ga hot nhất lúc này: Thầy giáo “lướt sóng” luôn với U50, bằng tuổi mẹ mình luôn

Thông tin NSND Việt Anh được cầu hôn ở tuổi 70 khiến nhiều người bất ngờ, gửi những lời chúc mừng đến ông. Mới đây, Chân Chân…

B-án đất hàng chục tỷ, ông cụ gi/ả ngh/èo thử lòng các con, rồi lặng người trước hành động của chúng

Mặt trời miền quê tháng Mười hai, những tia nắng vàng nhạt vắt vẻo trên mái nhà cũ kỹ. Tôi, ông Lâm, ngồi tựa lưng vào cột…

Em trai lì xì 100 triệu trong tiệc tân gia, bố mẹ hãnh diện nhưng tôi thì đứng ch/ết lặng khi biết tiền đó từ đâu ra

Tiệc tân gia nhà tôi đông như hội. Căn nhà mới xây ở ngoại ô, khang trang, sáng sủa, là niềm tự hào của cả gia đình…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *