Lan, một người mẹ đơn thân 32 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ tên Mai trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Mai, năm nay 6 tuổi, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy khó khăn của Lan. Từ khi sinh Mai, Lan một mình nuôi con, không chồng, không người thân hỗ trợ. Cô làm việc ngày đêm ở một quán ăn để trang trải cuộc sống. Nhưng điều khiến Lan trăn trở nhất là những câu hỏi ngây thơ của Mai: “Mẹ ơi, bố con đâu? Sao bố không đến chơi với con như bố của bạn Hoa?”

Không muốn con gái cảm thấy thua thiệt, Lan nghĩ ra một kế hoạch. Cô quyết định thuê một người đàn ông đóng giả làm bố của Mai, chỉ để xuất hiện vài lần mỗi tháng, đưa Mai đi chơi, dự sinh nhật hay họp phụ huynh. Qua một người quen, Lan tìm được Tùng, một anh xe ôm 35 tuổi, tính tình hiền lành, khuôn mặt phúc hậu. Tùng đồng ý với mức thù lao nhỏ, hứa sẽ giữ bí mật và làm tốt vai trò “người cha tạm thời”.
Mỗi tháng, Tùng đến, mặc áo sơ mi gọn gàng, chở Mai đi công viên, mua kem, kể chuyện cười. Mai quấn quýt “bố Tùng”, còn Lan nhẹ lòng khi thấy nụ cười rạng rỡ của con. Tùng cũng tỏ ra tận tâm, đôi khi còn từ chối nhận tiền vì “thương con bé”. Dần dần, Mai bắt đầu gọi Tùng là “bố” một cách tự nhiên, và Lan cảm thấy mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Ba năm trôi qua, Mai lớn lên trong niềm tin rằng mình có một người bố yêu thương, dù chỉ xuất hiện không thường xuyên vì “bố làm việc xa”. Nhưng một ngày, khi đang dọn dẹp nhà, Lan vô tình tìm thấy một chiếc ví cũ Tùng để quên trong lần ghé thăm gần nhất. Trong ví, cô phát hiện một tấm ảnh chụp Tùng bên một người phụ nữ và một bé gái trạc tuổi Mai. Phải mất vài giây, Lan mới nhận ra người phụ nữ trong ảnh chính là Hương – cô bạn thân đã rời đi không lời từ biệt ngay sau khi Mai ra đời.
Sốc nặng, Lan tìm cách liên lạc với Hương. Qua một cuộc gọi đầy nước mắt, Hương thú nhận sự thật động trời: Tùng chính là bố ruột của Mai. Năm xưa, khi Lan mang thai, Hương và Tùng đã có một mối quan hệ ngắn ngủi. Tùng không muốn chịu trách nhiệm, ép Hương phá thai, nhưng Lan kiên quyết giữ đứa bé. Hương, vì xấu hổ và không muốn đối mặt, đã bỏ đi. Tùng, dù biết Mai là con mình, vẫn chọn sống cuộc đời riêng và chỉ vô tình đồng ý đóng giả làm bố khi được người quen giới thiệu, mà không biết đó là con gái mình.
Lan đau đớn nhận ra rằng người đàn ông cô thuê để làm bố giả cho con lại chính là bố thật, nhưng anh ta chưa từng có ý định thừa nhận Mai. Cô vật lộn với câu hỏi: nên nói sự thật với Mai hay tiếp tục che giấu? Liệu có nên cho Tùng cơ hội sửa sai, hay bảo vệ con khỏi người cha đã từng chối bỏ mình?
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn Mai đang chơi đùa ngoài sân, lòng nặng trĩu. Cô biết rằng, dù quyết định thế nào, cuộc sống của hai mẹ con sẽ không còn như trước.