Tôi ngồi bên giường bệnh của bố đẻ trong bệnh viện, tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của ông. Đã ba ngày nay, tôi túc trực ở đây, lo từng miếng ăn, giấc ngủ cho bố. Ông vừa trải qua ca phẫu thuật tim, sức khỏe yếu, cần người chăm sóc mọi lúc. Chồng tôi bận công việc, nên tôi một mình xoay xở, vừa lo cho bố, vừa cố gắng chu toàn việc nhà. Mẹ chồng tôi, bà Hạnh, ở nhà một mình, và tôi vẫn cố gắng nấu nướng, gửi đồ ăn qua cho bà mỗi ngày.
Hôm ấy, tôi vừa đút cho bố thìa cháo cuối cùng thì điện thoại rung lên. Mẹ chồng gọi. Tôi vội bắt máy, giọng bà gay gắt qua đầu dây:
“Mày định để tao chết đói à? Cả ngày nay không thấy cơm nước gì, mày bận chăm bố mày đến quên cả mẹ chồng hả?”
Tôi sững người, cố giữ bình tĩnh. “Mẹ ơi, con xin lỗi, sáng nay con có gửi phần cơm qua rồi mà. Để con về ngay kiểm tra xem sao.” Nhưng bà không nghe, tiếp tục tuôn một tràng:
“Đúng là đồ vô dụng! Chăm bố mày thì tận tụy, còn mẹ chồng thì coi như không có! Mày nghĩ mày là ai chứ?”
Tôi cắn răng, lòng nặng trĩu. Những ngày qua, tôi đã cố gắng hết sức, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và nhà, thậm chí đêm chỉ ngủ vài tiếng. Nhưng lời bà như nhát dao, khiến tôi không kìm được nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói:
“Mẹ, con xin lỗi nếu mẹ thấy con chưa chu đáo. Nhưng mẹ có biết, người gửi cơm cho mẹ mỗi ngày không phải là con không?”
Bà im lặng một lúc, giọng vẫn hằn học: “Chứ còn ai nữa? Đừng có mà nói dối!”
Tôi mỉm cười nhẹ, dù trong lòng không khỏi xót xa. “Mẹ, là chị Lan, chị giúp việc cũ mà mẹ từng đuổi đi vì bảo chị ấy chậm chạp. Chị ấy biết mẹ ở nhà một mình, nên mấy ngày nay đều tự nguyện nấu cơm, mang qua cho mẹ. Con chỉ nhờ chị ấy giúp vì con không thể phân thân được.”
Đầu dây bên kia lặng thinh. Tôi biết mẹ chồng đang sốc. Chị Lan, người mà bà từng nặng lời, từng đuổi đi không thương tiếc, lại là người âm thầm chăm lo cho bà những ngày tôi bận rộn. Tôi tiếp lời:
“Chị Lan không muốn mẹ biết, vì chị ấy sợ mẹ không nhận. Nhưng con nghĩ mẹ nên biết sự thật, để hiểu rằng xung quanh mẹ vẫn có những người tốt, dù mẹ từng không đối tốt với họ.”
Mẹ chồng tôi không nói gì thêm, chỉ cúp máy. Nhưng chiều hôm đó, khi tôi trở về nhà, tôi thấy bà đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là hộp cơm chị Lan gửi. Bà không nhìn tôi, chỉ lẩm bẩm: “Gọi con Lan lại đây, tao… tao muốn nói lời cảm ơn.”
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Có những sự thật, dù bất ngờ, nhưng lại là cơ hội để thay đổi một con người.