“Anh làm ra những chuyện thế này mà còn nghĩ bản thân đáng 500 triệu sao? Tôi thấy không đáng đâu, tôi tặng anh cho cô ta luôn đấy!”.

Chồng xin vợ 500 triệu để bồi thường cho nh/â:n t/ình nuôi con, tôi nói một câu khiến anh t:ái mặt ngh:ẹ:n lời….Em cho anh mượn 500 triệu được không? Anh cần đưa cho cô ấy… nuôi con.”
Câu nói vang lên giữa căn bếp ấm áp của gia đình, khiến tôi như chết lặng. Chồng tôi người từng thề non hẹn biển, giờ lại đứng đó, xin tiền tôi để chu cấp cho con riêng với người tình.
Trời Hà Nội vào cuối tháng Mười, lạnh se sắt. Tôi – Thu Hà – đang đứng nấu bữa tối trong căn nhà nhỏ ở quận Thanh Xuân, nơi hai vợ chồng và con gái 5 tuổi của tôi, bé Gấu, sống bình yên suốt bao năm qua.
Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình. Tôi làm kế toán tại một công ty tư nhân, thu nhập ổn định. Sau bao năm vất vả tích góp, chúng tôi vừa trả xong căn nhà này cách đây 6 tháng. Những tưởng, sau bao nhiêu giông bão, cuộc sống đã bắt đầu dễ thở hơn một chút.
Nhưng rồi, buổi tối hôm đó, mọi thứ đổ vỡ chỉ bằng một câu nói.
Tuấn bước vào bếp, vẻ mặt đăm chiêu, tay mân mê chiếc điện thoại. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài.
Hà này, anh… anh có chuyện muốn nói.
Tôi dừng tay, lau vội dầu mỡ bám trên áo, nhìn anh.
Có chuyện gì vậy?
Tuấn ngập ngừng một lát rồi nói, như thể phải cố ép từng chữ ra khỏi miệng:
Anh cần mượn em 500 triệu. Anh… anh cần chu cấp cho con riêng… của anh và Nhung.
Tôi chế//tt lặng. Cái muôi đang cầm trên tay rơi xuống sàn, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.
Gì cơ? – Tôi hỏi lại, giọng run lên.
Tuấn cúi đầu, giọng lí nhí như một đứa trẻ mắc lỗi:
– Là Nhung – cô ấy có thai khi anh đi công trình ở Quảng Ninh năm ngoái. Anh… anh không biết cho đến khi cô ấy sinh. Giờ cô ấy yêu cầu anh có trách nhiệm. Cô ấy không kiện, chỉ yêu cầu anh hỗ trợ 500 triệu để nuôi con trong 5 năm đầu.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc…sau khi bình tĩnh tôi đưa ra một quyết định….
Một Quyết Định Định Đoạt
Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Nực cười thay cho số phận trớ trêu, hay khóc than cho cuộc hôn nhân đổ vỡ? Căn bếp ấm áp bỗng hóa thành địa ngục lạnh lẽo. Tôi nhìn Tuấn, người đàn ông tôi từng tin tưởng tuyệt đối, giờ đây đứng trước mặt tôi với vẻ mặt hối lỗi giả tạo.
Sau vài giây chết lặng, một sự bình tĩnh đến lạ thường bao trùm lấy tôi. Không còn là Thu Hà yếu đuối, chỉ biết khóc lóc và đau khổ nữa. Tôi là Thu Hà, người phụ nữ đã cùng Tuấn xây dựng căn nhà này, đã vất vả tích góp từng đồng để có được ngày hôm nay. Tôi hít một hơi thật sâu, nhặt chiếc muôi lên, đặt lại vào giá, và nhìn thẳng vào mắt anh.
“Được thôi,” tôi nói, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng bất ngờ. “Em sẽ cho anh mượn 500 triệu.”
Tuấn ngước nhìn tôi, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ. Anh ta chắc hẳn đã nghĩ tôi sẽ làm ầm ĩ, sẽ khóc lóc, hay tệ hơn là đòi ly hôn. Nhưng tôi không làm vậy.
“Nhưng với một điều kiện,” tôi tiếp tục, nhấn mạnh từng lời, “là anh phải đưa cho em giấy xác nhận của bệnh viện về quan hệ cha con giữa anh và đứa bé đó, có chữ ký của cả anh và cô Nhung, kèm theo cam kết rằng đây là khoản chu cấp duy nhất và cuối cùng. Sau đó, chúng ta sẽ ly hôn.”
Khuôn mặt Tuấn từ trạng thái mừng rỡ chuyển sang tái mét. Anh ta đứng sững sờ, miệng há hốc, không thốt nên lời. Đôi mắt anh ta nhìn tôi đầy vẻ bàng hoàng, xen lẫn sự sợ hãi. Có lẽ anh ta không ngờ rằng tôi lại có thể đưa ra một quyết định dứt khoát và tàn nhẫn đến vậy.
“Em… em nói gì vậy, Hà?” Tuấn lắp bắp, giọng nghẹn lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút dao động. “Anh nghe rõ rồi đấy. Anh muốn tiền để chu cấp cho con anh, em sẽ cho. Nhưng đổi lại, em sẽ lấy lại sự bình yên và tự do của mình. Em không thể sống với một người chồng phản bội và dối trá.”
Anh ta lùi lại một bước, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Bé Gấu, con gái tôi, từ phòng khách chạy vào, ôm chầm lấy chân tôi. “Mẹ ơi, mẹ nấu món gì thế ạ? Con đói rồi!”
Tôi cúi xuống ôm con vào lòng, mỉm cười trấn an. Tôi biết, con gái bé bỏng của tôi xứng đáng có một người mẹ mạnh mẽ, không phải một người mẹ chìm đắm trong đau khổ và nước mắt.
Tuấn vẫn đứng đó, mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Anh ta đã có được 500 triệu, nhưng cái giá phải trả lại là cả một gia đình mà anh ta đã tự tay phá nát. Còn tôi, tôi đã quyết định buông bỏ, để bắt đầu một cuộc sống mới, không có bóng dáng của sự lừa dối và phản bội.