Nữ tỷ phú sỉ nhục cựu chiến binh ở máy bay, 10 phút sau cô ta phải quỳ gối xin tha mất hết sự nghiệp
Trong khoang hạng nhất của chuyến bay từ Hà Nội đi TP.HCM, Minh Anh ngồi ở ghế 2A, dáng vẻ toát lên sự quyền lực và kiêu ngạo. Ở tuổi 42, cô là biểu tượng của sự thành công, điều hành Minh Anh Group – một tập đoàn bất động sản với khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng.

Bộ váy hiệu Chanel ôm sát cơ thể, đôi giày cao gót Louboutin đỏ rực, và chiếc đồng hồ vàng đính kim cương trên cổ tay cô đều là những tuyên ngôn về vị thế. Nhưng thứ nổi bật nhất là chiếc túi Hermès Birkin cá sấu trắng đính kim cương trị giá 5 tỷ đồng, đặt ngay ngắn trên ghế bên cạnh, được cô nâng niu như một báu vật.
Minh Anh lướt ngón tay trên màn hình iPad, kiểm tra email từ các đối tác quốc tế. Cô đang chuẩn bị cho một dự án lớn trị giá 200 tỷ đồng với một tập đoàn Nhật Bản, một bước ngoặt để đưa Minh Anh Group ra thị trường toàn cầu. Ánh mắt sắc lạnh của cô không rời màn hình, ngay cả khi tiếp viên mang đến một ly rượu vang đỏ hảo hạng. “Cảm ơn,” cô nói ngắn gọn, không buồn nhìn lên.
Đối diện Minh Anh, ở hàng ghế bên kia lối đi, là ông Lê Văn Sơn, một người đàn ông 72 tuổi. Ông gầy gò, làn da nhăn nheo cháy nắng, đôi mắt hiền từ ẩn sau cặp kính cũ kỹ. Bộ quần áo vải thô bạc màu và đôi dép cao su mòn vẹt khiến ông lạc lõng giữa không gian sang trọng của khoang hạng nhất. Ông Sơn cầm một cuốn sách cũ, bìa đã sờn, đọc chậm rãi từng trang. Trên bàn trước mặt ông là một cốc nước cam mà tiếp viên vừa mang tới, thứ duy nhất ông yêu cầu.
Khi máy bay gặp một cơn rung nhẹ do nhiễu loạn không khí, ông Sơn giật mình. Đôi tay run rẩy do tuổi già khiến ông vô tình làm đổ cốc nước cam. Một vài giọt bắn lên chiếc túi Hermès của Minh Anh, để lại những vệt nhỏ trên lớp da cá sấu trắng tinh. Ông Sơn vội vàng lấy khăn giấy, lúng túng lau vết bẩn, miệng lắp bắp: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”
Minh Anh lập tức quay sang, ánh mắt bùng lên giận dữ. Cô đặt iPad xuống, đứng bật dậy, giọng sắc lạnh: “Ông làm cái gì vậy? Ông có biết cái túi này bao nhiêu tiền không.
…“Cái túi này trị giá 5 tỷ đồng, ông có đền nổi không?!” – Minh Anh gần như gào lên, khiến cả khoang hạng nhất quay lại nhìn.
Ông Sơn vẫn cúi đầu, ánh mắt ngại ngần, tay run rẩy cầm khăn giấy lau vội. “Tôi… tôi thành thật xin lỗi cô… Tôi không cố ý, chỉ là…” – giọng ông khàn đục, đầy ái ngại.
Minh Anh không để ông nói hết câu:
“Thành thật? Xin lỗi? Ông nghĩ chỉ mấy lời đó là đủ à? Loại người như ông – ăn mặc bẩn thỉu, không biết ý tứ – sao được ngồi ở khoang hạng nhất? Đây không phải chỗ dành cho những người hèn mọn!”
Tiếng cô vang lên chua chát, sắc như dao, cắt vào lòng người. Một tiếp viên định can ngăn, nhưng cô ta gạt đi:
“Cô không thấy à? Ông ta làm bẩn túi của tôi! Làm ảnh hưởng đến tôi! Mà các người để ông ấy ngồi ở đây là sao? Hạng nhất cũng không còn tiêu chuẩn gì nữa rồi hả?”