


“…Tiến thẳng xuống hàng ghế, cô dắt mẹ mình đứng dậy, giọng dứt khoát: “Em muốn hủy hôn ngay hôm nay…mẹ anh nói gì em cũng được nhưng tuyệt đối đừng đụng tới người mẹ một mình vất vả nuôi em suốt 25 năm qua…chào mẹ chồng cũ, con chính thức ly hôn!”
Cô dâu kéo mẹ ra khỏi sảnh tiệc, bỏ lại sau lưng hàng trăm ánh mắt kinh ngạc và một chú rể đứng chết trân trên sân khấu. Mẹ cô run rẩy, nước mắt giàn giụa nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tự hào. “Con ơi…”, bà thều thào, “Đáng lẽ con không nên làm vậy…”
“Mẹ à, con không thể để ai xúc phạm mẹ như thế được!”, cô gái đáp, giọng vẫn còn run rẩy vì tức giận nhưng đầy kiên định. Họ cùng nhau bước ra khỏi đám cưới mà lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời cô.
Hai năm sau, cuộc sống của cô gái đã hoàn toàn thay đổi. Với số vốn ít ỏi có được, cô cùng mẹ mở một tiệm may nhỏ, ban đầu chỉ là nhận sửa đồ, dần dần may thêm những bộ áo dài thiết kế riêng. Với sự khéo léo và gu thẩm mỹ tinh tế, tiệm may của cô ngày càng đông khách. Cô không còn là cô dâu bị sỉ nhục ngày nào, mà đã trở thành một bà chủ tự tin, thành đạt. Mẹ cô cũng vui vẻ, khỏe mạnh hơn rất nhiều khi được sống và làm việc bên con gái.
Một buổi chiều nọ, khi cô đang bận rộn cắt vải, một người phụ nữ quen thuộc bước vào tiệm. Mái tóc bạc phơ, dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt hằn lên vẻ mệt mỏi và hối lỗi. Đó chính là mẹ chồng cũ của cô. Bà không còn vẻ kiêu căng, ngạo mạn như ngày nào, thay vào đó là sự khắc khổ hiện rõ trên gương mặt.
Bà lặng lẽ nhìn ngắm những mẫu áo dài treo trên giá, rồi khẽ nói: “Con… con dâu cũ của mẹ phải không?”
Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắ
“Không… mẹ không đến may đồ…”, bà cụ ngập ngừng, giọng run run. “Mẹ… mẹ đến tìm con. Hai năm nay… con trai mẹ thất bại trong công việc, gia đình thì lục đục. Mẹ mới hiểu ra… mẹ đã sai rồi. Mẹ đã đánh mất một người con dâu tốt như con…”
Bà cụ nước mắt lưng tròng, chìa ra một bàn tay run rẩy, trong đó là chiếc hộp nhỏ đựng ba chỉ vàng cưới mà ngày xưa bà đã chê bai. “Mẹ chỉ muốn… xin lỗi con. Và mong con… có thể tha thứ cho mẹ.”
Cô gái nhìn chiếc hộp vàng trên tay bà, rồi nhìn sang mẹ mình đang đứng cạnh. Mẹ cô khẽ nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng. Cô hít một hơi thật sâu, gạt đi những cảm xúc phức tạp đang trỗi dậy trong lòng.
“Bà à, chuyện đã qua rồi. Con không trách bà nữa. Nhưng… con đã có cuộc sống mới của mình. Vàng này… bà giữ lấy đi. Con không cần.”
Dù vậy, cô vẫn mời bà ngồi lại, pha một ấm trà nóng. Ba người phụ nữ ngồi đối diện nhau, giữa tiếng kim loại lách cách của máy may và tiếng kéo xẹt xẹt cắt vải, không gian lại trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường. Bà cụ nhìn hai mẹ con cô gái, trong mắt bà không còn sự kiêu ngạo, chỉ còn lại sự hối hận và ngưỡng mộ. Có lẽ, đây là bài học đắt giá nhất mà cuộc đời đã dạy cho bà.