Chương 1: Cậu bé và bữa tiệc lạ lùng
Buổi chiều mùa hạ, cái nắng chang chang phủ khắp con đường dẫn vào khu biệt thự sang trọng nơi tổ chức lễ cưới. Trong đám khách mời áo quần lộng lẫy, không ai để ý đến một cậu bé gầy nhom, đen nhẻm, mặc chiếc áo phông cũ và chiếc quần ngắn lem luốc.

Cậu tên là Bình, 9 tuổi. Sống lang thang cùng ông nội gần ga tàu. Hôm nay ông nội bệnh nặng, không còn gì ăn, Bình quyết liều một phen, đi ăn xin ở khu phố giàu.
Cổng cưới mở rộng, hương thơm thức ăn lan xa. Bình nhìn không chớp mắt. Cậu lén len vào, đi dọc dãy bàn, ngập ngừng xin từng miếng bánh, miếng thịt.
Ánh mắt một vài người khó chịu. Có người bảo vệ định đuổi, thì giọng nói dịu dàng vang lên:
“Để em bé lại. Đám cưới mà, chia sẻ một chút không sao.”
Cậu ngước lên – và chết lặng. Cô dâu. Người phụ nữ trong váy trắng, đang cúi xuống, mỉm cười hiền hậu, rất giống mẹ trong ký ức.
Chương 2: Ký ức ùa về
Cậu lắp bắp: “Cô… cô tên là gì vậy ạ?”
Cô dâu hơi sững lại: “Cô tên Hạnh. Sao con hỏi vậy?”
Bình run rẩy lùi lại, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ con cũng tên Hạnh… Mẹ bị lạc lúc con mới 4 tuổi. Mẹ có vết bớt ở cổ tay trái giống cô…”
Chú rể bước tới, cảnh giác kéo tay vợ: “Em, thôi nào, khách khứa đang nhìn. Thằng bé ăn xin thôi.”
Nhưng cô dâu đứng chết trân. Cô kéo tay áo lên. Trên cổ tay trái, một vết bớt hình chiếc lá hiện ra. Đúng như lời cậu bé nói.
Bình òa khóc: “Mẹ ơi! Con là Bình nè! Con không chết! Ông nội cứu con, mẹ ơi!”
Cả đám cưới lặng đi.
Chương 3: Quá khứ hé lộ
Cô Hạnh ngồi sụp xuống, ôm lấy đứa bé. Nước mắt không kìm được.
“Lúc đó mẹ tưởng con ngã xuống sông, người ta nói không cứu được… Mẹ tìm khắp… nhưng ông nội con bế con đi mất, không ai hay biết…”
Cô vừa khóc vừa nói. Mọi người xung quanh cũng đỏ mắt.
Chú rể – anh Kiên – sững sờ. Mẹ anh tiến tới, hạ giọng:
“Nếu con lấy cô ấy, thì đứa bé kia sẽ là con riêng, là tiếng xấu… Hủy cưới đi. Mẹ sẽ lo mọi chuyện.”
Anh Kiên nhìn người phụ nữ trước mặt – cô dâu đang ôm đứa trẻ – rồi thở mạnh. Mắt anh cũng đỏ hoe.
Chương 4: Quyết định của chú rể
Kiên bước lên bục phát biểu, cầm micro:
“Thưa mọi người, hôm nay lẽ ra là ngày vui của tôi và Hạnh. Nhưng có một điều còn vui hơn – Hạnh đã tìm lại được con trai của mình, sau 5 năm tưởng mất. Và tôi… tôi sẽ không để họ lạc nhau thêm lần nào nữa.”
Anh quỳ xuống trước Bình:
“Chú xin lỗi vì đã nói con là đứa ăn xin. Nếu con đồng ý, chú muốn làm cha của con.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Cô dâu bật khóc. Bình gật đầu trong vòng tay mẹ.
Không khí tiệc cưới trở nên khác hẳn. Không còn là tiệc cưới đơn thuần, mà là ngày đoàn tụ kỳ diệu.
Chương 5: Một gia đình mới
Vài tháng sau, gia đình nhỏ chuyển về sống cùng nhau. Bình đi học trở lại. Hạnh mở tiệm bánh nhỏ, còn Kiên thì chăm sóc từng việc nhỏ cho con trai.
Bữa tiệc cưới năm ấy được dân phố nhớ mãi – không phải vì sự xa hoa, mà vì khoảnh khắc cậu bé chạy vào… gọi “Mẹ!” – và khiến cả một đám cưới rơi nước mắt.